Vào đến chỗ đậu xe tại Grand Canyon Visitor Center, trung tâm của Grand Canyon National Park, nhìn đồng hồ thấy đã gần tám giờ tối. Tính lại tôi khởi hành từ Los Angeles lúc 9 giờ sáng, sau khi tiễn bà xã đi làm xong, thì bắt đầu một cuộc hành trình solo đường bộ dài thăm thẳm : 500 miles, tức khoảng tám trăm cây số. Không những chuyến đi này phải chạy xa mà còn leo cao mãi. Vùng Little Saigon cách mặt biển chừng 115 ft (35 m) trong khi Grand Canyon là vùng sa mạc trên cao nguyên cao độ đến 7.000 ft tức khoảng 2.100 m. Nếu miệt mài chạy, ngoại trừ thời gian phải rời khỏi xa lộ để đổ xăng cho xe và xả xăng cho người, thì chỉ mất tám tiếng chạy là tới, có nghĩa là khoảng 5 giờ chiều đến đích. Nhưng trên thực tế đến tám giờ tối tôi mới lái vào bãi đậu xe của nơi mà tôi nhắm đến. Bạn đọc sẽ hiểu dần ở phần đọc tiếp theo.
Muốn thoát ra khỏi một đại đô thị như LA với dân số 13.5 triệu một cách thoải mái thì nên khởi hành càng trễ càng tốt, hoặc phải đi thật sớm, dĩ nhiên là tôi sẽ không bao giờ chọn phương án thứ hai. Một giấc ngủ thẳng giấc trước khi thực hiện một hành trình dài là ưu tiên hàng đầu đối với suy nghĩ của tôi, làm thế cũng giống như cho ‘pin sạt đầy bình’ trước khi cầm tay lái một cách tỉnh táo.
Quả nhiên là từ Westminster tôi thoát ra êm ru, bắt đầu lấy xa lộ FWY22 chạy về hướng đông, xong đổi qua FWY55 lên hướng bắc, hai xa lộ này tuy không dài bao nhiêu, chỉ đủ để phục vụ cho vài triệu cư dân của nhiều thành phố trong Quận Cam nên giờ đi làm, kẹt xe là chuyện xảy ra mỗi ngày, không những kẹt mà còn kẹt kinh hoàng nữa, không thể nhúc nhích, không lối thoát. May thay, sau giờ người ta đi làm, trẻ con đã vào lớp xong, đường trở nên rộng thoáng, mình cứ tà tà nhấn ga lướt gió. Con ngựa sắt của tôi là một chiếc Jeep Wrangler, có tật xấu là uống xăng như quỉ nhưng được cái là có tài leo trèo, chạy trên đường đất đường đá, chạy trên sình trên tuyết, trên cát, lội qua khe suối mà không sợ bị lún. Nói chung là rất thích hợp cho những chuyến đi “phượt” ở vùng đồi núi, địa thế gập ghềnh như thế này. Giả từ vùng duyên hải để chạy vào hướng nội địa, nó bắt đầu chuyển qua FWY91, kẹt xe ở xa lộ này còn kinh hoàng hơn hai cái trước vì có tiếng về thời lượng dài và lâu, nhưng hôm nay tôi vẫn đi êm ả, phần lớn nhờ ứng dụng Waze, nó mách nước giúp tài xế biết xa lộ nào thông hơn để chọn mà đi.
Sau đó xe chạy vào FWY15 về hướng bắc, hướng chạy lên phía tiểu bang Utah và xa hơn, xuyên qua Las Vegas. Tôi dừng lại Barstow, nơi FWY15 giao nhau với FWY40, là xa lộ mà tôi sẽ chuyển sang để tiếp tục hành trình. Bây giờ thì tôi đã cách nhà 115 miles. Đến Barstow vừa đúng giờ trưa, hơi chậm vì trước đây có bị kẹt xe trên FWY15 chừng 20 phút. Tôi chọn một khu outlet nơi mua sắm đồ hiệu để vào nghỉ và kiếm ăn. Tình cờ lúc vào khu nhà vệ sinh thì gặp đoàn người từ hai xe buýt lớn vừa đổ xuống, cũng đang kéo nhau vào. Té ra toàn đồng hương, ai cũng nói tiếng Việt, giọng miền Bắc. Chắc trong nước đi du lịch theo đoàn, tôi cũng không hỏi.
Giải lao xong, tôi theo FWY40 chạy tiếp 420 miles còn lại về hướng đông, đến thành phố Williams vào lúc 5 giờ chiều, nơi đây tôi đã đặt chỗ lấy phòng trước. Williams là một thị trấn rất nhỏ chỉ hơn ba ngàn dân, nhưng có tính cách lịch sử. Nó được thành lập vào năm 1881, nằm trên con đường lịch sử Route 66 của nước Mỹ, nay nét cổ xưa của thành phố thời viễn Tây vẫn còn. Để câu khách du lịch, hằng đêm họ vẫn tổ chức những màn đóng lại cảnh cao bồi đấu súng thời viễn Tây. Williams, nằm ở độ cao hơn 6.700 ft tức tròm trèm hơn 2.000 m, còn được mệnh danh là “Cửa ngõ vào Grand Canyon.”
Tôi lấy phòng khách sạn thuộc hệ thống Wyndham ở Williams thay vì ở ngay Grand Canyon, vì giá phòng cùng hệ thống ở trên đó mắc gấp ba. Đã du lịch “phượt” thì phải chi tiêu tiết kiệm kiểu Tây “ba lô”. Từ đây đến đích đằng nào cũng chỉ còn 60 miles tức chỉ một giờ lái xe. Đã chạy được hơn 440 miles, còn lại 60 chỉ là chuyện nhỏ.
Từ mấy hôm trước ở nhà tôi đã tính lên đến Williams sẽ nghỉ qua đêm rồi ngày hôm sau mới lên Grand Canyon lang thang suốt ngày đến đêm để chụp hình sao luôn, sau đó trở về Williams ngủ một đêm nữa trước khi lên đường về vào sáng hôm sau. Nhưng nay thấy còn sớm, còn sức nên quyết định check-in phòng trước cho xong thủ tục rồi sẽ đi tiếp lên Grand Canyon. Vào phòng rồi tôi bắt đầu lấy đồ vợ bới cho hồi sáng đem ra dằn bụng, chuẩn bị đồ nghề gọn nhẹ cho chuyến chụp sao trời ngay tối nay tại Grand Canyon.
Rời khách sạn vào khoảng 7 giờ tối, xe chạy tiếp trên xa lộ 64 North và leo thêm một độ cao hơn 300 ft nữa mới đến nơi. Đoạn đường này chạy lúc mặt trời bắt đầu xuống dần nên ánh sáng nghiêng tạo nên những bóng dài của các thân cây trên mặt đường hoặc những hình bóng tròn trịa của những quả đồi thoai thoải. Qua cổng kiểm soát và vào chỗ đậu xe xong thì vừa tám giờ tối, tuy nhiên do trời mới bắt đầu chớm bước sang hè nên giờ này vẫn còn sáng. Tôi vắt máy ảnh và túi dụng cụ linh tinh chéo qua ngực, tay cầm tripod, đi vội hướng ra bờ đại vực. Trước khi đi tôi không quên chụp hình bãi đậu của mình chỗ có tấm biển ghi số một, phía trên vẽ hình con quạ (raven), để tối nay khi trở lại biết đường mà mò. Lối đi bộ từ bãi đậu ra điểm ngắm cảnh gần nhất Mather Point chỉ mất năm phút nhưng lối đi uốn lượn, và phải rẽ một hai lần qua lối đi uốn khúc khác. Chính yếu tố quanh co này và không đèn không đuốc mà khuya nay khi tìm lại chỗ đậu, tôi bị lạc mất một hồi lâu, nếu không gặp cặp đồng tính nam tận tình giúp đỡ chắc tôi sẽ khổ sở lắm vì đến lúc đó đã bắt đầu cảm thấy cái mệt lắm rồi. Đáng chú ý một điều là hình như tôi đang đi ngược dòng một mình, ngược dòng du khách rất đông đang đi ngược chiều với tôi, họ về hướng các bãi đậu xe, còn tôi thì … Mình khác họ, tôi tự nhủ, mình đi chụp trăng chụp sao nên giờ họ về là giờ tôi bắt đầu hành sự mà.
Ra đến Mather Point trời vẫn còn sáng, du khách vẫn còn trên dưới một tá, nam nữ đều có. Mặt trời đã khuất từ lúc nào, cảnh mặt trời lặn ở điểm này và lúc này không có gì ấn tượng. Thay vì dùng máy ảnh, tôi lấy cellphone ra chụp vài tấm lấy lệ để cho có dữ kiện về thời gian, địa điểm.
Rời Mather Point, tôi men theo bờ vực đi về hướng tây hy vọng tìm thấy được góc nào ấn tượng cho cảnh hoàng hôn. Nhưng rồi trời tối thật nhanh, mới đó mà đã tối mịt. Tiếng là một công viên du lịch tầm vóc liên bang vậy mà dọc theo lối đi bộ của khắp công viên, nơi tiếp nhận hàng triệu du khách mỗi năm, lại hoàn toàn không có một ngọn đèn. Chỉ ở khu vực Visitor Center mới có đèn tuy nhiên mọi ánh sáng ở đây đều có chụp đèn chiếu xuống đất để khỏi phản chiếu lên bầu trời, làm hỏng đi cái màu đen tinh tuyền của thiên nhiên vào ban đêm ở nơi đây. Không để ánh sáng nhân tạo làm ô nhiễm vẻ tự nhiên của thiên nhiên là chủ trương của National Park. Chính nhờ thế dân chụp ảnh sao trời như tôi mới đi ngược dòng người ra ngoài này kiếm chỗ để chụp, không biết đêm nay có ai đang làm giống như tôi không. Đã lâu lắm mới thấy lại được một bầu trời đầy sao như thế, có cả Dải Ngân hà. Ngày xưa lúc còn tuổi mới lớn, tôi thường thích leo lên mái tôn sân thượng vào ban đêm nằm nhìn sao ở trên trời. Hình như vùng gần xích đạo như ở Việt Nam bầu trời sao dày đặc hơn so với vùng Bắc Mỹ, tôi nghĩ như vậy, không còn nhớ bầu trời sao của thời tuổi nhỏ nhiều ít ra sao.
Tìm được một khoảng trống phía gần bờ vực, cạnh lối đi bộ, nơi có mấy tảng đá. Tôi chọn một tảng phẳng phiu, cao tầm cái ghế nhựa của mấy quán cà phê cóc. Tôi ngồi xuống đó và quan sát quanh chỗ mình. Lối xe chạy ở phía trong không xa nhưng phân cách chỗ tôi ngồi bằng những đám cây nhiều lá mọc rậm rạp, cao tầm trung bình, che khuất cả ánh trăng mặc dù trăng lên đã khá cao. Giờ này thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy qua, ánh đèn chiếu loáng thoáng xuyên qua lùm cây, ngoài ra thì tối đen, xen kẻ vài mảng sáng mờ của ánh trăng. Du khách giờ này hầu như vắng hẳn, lâu lâu nghe tiếng người ở đâu đó không xa, chỉ văng vẳng một chốc rồi mất hút. Để lại một mình … ta với ta.
Trước khi đi tôi đã khấp khởi mừng vì ngày mình chọn lên Grand Canyon đúng vào những đêm có trăng, hy vọng có thể chụp được nhiều tấm chủ đề Grand Canyon vào đêm trăng. Tuy nhiên đứng trước thực tế khác với mình nghĩ, mọi sự coi vậy mà không phải vậy, đành phải đổi phương án. Đêm nay ở đây gió rất mạnh, đúng ra gió đã thổi mạnh từ suốt cả ngày rồi, gió thổi lên hướng bắc từ bên trong vực ra hướng bên kia vực, xuyên qua đám cây nghe rào rào, âm thanh như khi đang lái xe tốc độ nhanh mà hạ kiếng xuống. Muốn chụp trăng trên Đại Vực phải chờ đến nửa đêm, khi đó trăng lên vừa đủ khỏi vùng cây rậm và tỏa ánh sáng xuống khắp vùng vực. Bỏ ý định đó vì không thể chờ đến giờ khuya và thay vì vậy tôi tranh thủ lúc trăng còn thấp để chụp sao kẻo chậm hơn ánh trăng sẽ át phần lớn bầu trời sao. Tôi bắt đầu dựng tripod, đặt máy ảnh lên đó, điều chỉnh các thông số kỹ thuật, mọi thao tác bậc xoay các núm, đều làm trong tối, bất đắc dĩ mới dùng đến đèn bấm vì nếu dùng, hậu quả sau đó mắt bị lóa lại phải mất một thời gian làm quen lại với bóng tối.
Mãi mê một mình giữa trời đất bao la, với tỉ tỉ ngôi sao, với Đại Vực, với trăng, với những đám mây bay thấp gần trên đầu, với tiếng gió rào rào xuyên qua rừng lá, với màu đen không thể có màu đen chỗ nào đen hơn, ai lúc đó cũng phải quên cả thế sự chung quanh.
Đến khi tự cảm thấy hôm nay chụp sao trời như vậy cũng đã tạm đủ, xem giờ trên phone thấy đã hơn 10 giờ rưỡi nên nghĩ đi về là vừa. Ở trên này khi đã tắt mặt trời rồi thì sớm khuya gì cũng một màu đen đặc như nhau, không có dụng cụ xem giờ đoán không ra. Xem thời tiết thấy nhiệt độ ở hàng số 50, coi như thuộc ranh giới giữa lạnh và mát, có nghĩa là phải rút lui trước nửa đêm vì sau đó nhiệt độ sẽ rớt xuống hàng 40, đến hàng đó mà không có đủ đồ trùm ấm đầy đủ thì coi như tiêu, trong khi tôi chỉ có cái sơ mi vải mỏng, tay dài, trùm ngoài cái T-shirt để che nắng thôi.
Đến đây thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất gần trên mặt đất, khác với tiếng gió rào rào quen thuộc nghe cả mấy tiếng vừa rồi. Không thể lầm vào đâu được, phải là một con thú hoang nào đó. Bấy giờ mới sực nhớ công viên này nhắc nhở du khách không được gần gũi, xâm phạm đời sống thú hoang, người ta bảo tồn thiên nhiên mà, giờ này du khách hầu hết rút về chỗ họ nghỉ cả rồi nên thú hoang bắt đầu ra tìm ăn. Vùng này có con nào nhỉ, phải rồi nhớ có đọc trước khi đi, nào là rắn rung chuông (rattlesnake), cắt kè, kỳ nhông, sói coyote, gấu đen, cừu bighorn sa mạc, hươu mule deer và elk, chưa kể các loại chim, nổi bật nhất là quạ raven và chim ưng California condor. Con gì cũng được việc chi mình thắc mắc, việc trước mắt là nên lẹ làng tháo lui càng sớm càng tốt.