![]()
Đôi khi, người ta phải trải qua những khoảnh khắc đen tối nhất của đời để nhận thấy một điều rằng… những ngày bình thường thật là tươi đẹp!
Vừa trải qua một tuần với nhiều chuyện điên loạn, làm tụt mood hết lần này đến lần khác, phải ghi lại đôi dòng để kỉ niệm nhớ đời:
1. Nguyên cả tuần mình chạy như điên từ sáng đến tối mịt mới về nhà, bình thường đi làm thì buổi tối chỉ đi học tiếng Anh 2 buổi thứ Hai với thứ Sáu, tuần này đi học thêm một lớp về Marketing tools ở trung tâm nọ liền tù tì 3 buổi từ thứ Tư đến thứ Sáu. Và bao nhiêu thứ khó chịu cũng từ cái lò này mà ra:
- Đáng lẽ lịch học ban đầu mình đăng ký là 3-5-7, không bị kẹt lịch học tiếng Anh của mình. Đùng một cái, đến ngày đi học, sáng hôm đó trung tâm gọi điện kêu thầy bận nên dời lịch sang tuần sau, và học vào 4-5-6 liên tục. -> nổi quạu tập 1
- Sang tuần sau, sáng ngày đi học bạn nhân viên gọi điện. Vừa bắt máy lên: “An hả? Tối nay bạn nhớ đi học đúng giờ nha!” -> nổi quạu tập 2, ai đời chăm sóc khách hàng gì mà không biết chào hỏi, chưa biết tuổi tác ra sao mà xưng “bạn” là thấy không chấp nhận được rồi (bên mình đào tạo mấy khoản này cho nhân viên rất kĩ nên ra ngoài đi đâu cũng săm soi khi thấy họ làm không đúng chuẩn mực)
- Lịch học đáng lẽ chỉ có 3g (trên website), nhưng thực tế nhân viên bảo là 3,5g, và thực tế phũ phàng hơn là tới gần 4-4,5g. Bạn cứ thử tưởng tượng xem, giờ học bắt đầu là 6g, nhưng tất nhiên sẽ có khối người đến trễ, anh thầy thì cà rề cà rà mãi tới 6g30 mới dạy, rồi dạy xàng xê cho tới 10g - 10g30 mới đi về. Ngồi học trong tâm thế bụng đói meo vì đi làm ra phải vội vàng chạy sang trung tâm học kẻo tắc đường, chưa kịp ăn uống gì hết. Học xong giờ đó ra chạy về nhà cũng gần 11g, ăn uống tắm rửa là 11g30. Rồi còn mần ăn được gì nữa??? -> nổi quạu tập 3
- Mình đăng ký học cũng bởi sales letter giới thiệu khóa học ấn tượng, profile anh thầy cũng hoành tráng nhưng thực tế dạy cho mình một điều là: có những người đúng là họ có kiến thức chuyên môn và kinh nghiệm thực tế thật, nhưng lại chả có nghiệp vụ sư phạm. Cụ thể là, mình chả hiểu ảnh dạy cái gì mà cứ nói vòng nói vo, đáng lẽ nội dung bài học chỉ nói 1,5g là xong mà cứ lan man kéo dài tới tận 4g. Ai đời dạy cho người ta xài tool - cho những newbie chưa biết gì hết, không có rành về công nghệ học mà nói chuyện như kiểu ai cũng biết hết rồi. Cái kiểu cách của ảnh là muốn học cái này các bạn phải biết sâu về ABCXYZ, oimeoi, nếu biết hết thì tôi đã đến đây học làm quái gì? -> nổi quạu tập 4
Sau 2 ngày học ức chế làm tụt mood dữ dội, đáng lẽ định học ngày thứ 3 cho xong xuôi lãnh bằng đi về nhưng nếu đi học buộc phải nghỉ lớp tiếng Anh. Suy qua tính lại, bây giờ không học thì khóa sau vẫn học tiếp được, còn lớp Pronunciation tuần học có 1 buổi nghỉ vừa mất bài vừa mất tiền. Thế là quyết định bái bai cái lớp tào lao trở về với các em nhỏ cute dễ thương của mình, để cứu vớt chút mood cuối tuần.
2. Trong thời điểm đi học cái lớp ở trên, mình còn nợ cái essay ở lớp IELTS phải tìm tài liệu để viết. Xong rồi còn nợ vụ hậu kỳ video clip bên diễn đàn mình tham gia. Ngày đi làm 8g, đêm về mần song song 2,3 tasks, không có một chút thời gian nào để ăn chơi nghỉ ngơi, đã vậy còn thức khuya dậy sớm. Chỉ có 3 ngày thôi đó mà xuống sắc trầm trọng, nhìn vô gương thấy mặt siêu bơ phờ, chưa kể còn bonus thêm sau mấy hôm dầm mưa là bắt đầu đổ bệnh và bị ho trở lại vào mùa lạnh.
3. Cuối tuần, cứ ngỡ đã được giải phóng nhưng ai dè phải ngồi ở nhà 2 ngày để giải quyết đống deadlines từ công việc và làm nốt mấy tasks ở trên. Có một sự bệnh hoạn không hề nhẹ, khi trong người đang mệt mệt, mà sáng thứ Bảy còn nhoi nhoi đi tới phòng gym vì bữa giờ cũng bỏ bê không đi đều. Đã vậy còn bon chen đi tập bài Squat với mấy bài chân, mà còn lanh chanh tập nặng hơn mọi khi. Để rồi ta nói, chưa có bao giờ cuộc đời không ngóc đầu lên nổi như hai hôm nay.
- Tập xong chạy xe về nhà trong cảnh buổi sớm trời mưa lất phất lạnh run người, đang mệt trong người, tập đổ mồ hôi mà gặp trúng gió lạnh ngoài đường thôi rồi, lúc chạy xe đã thấy có một sự khó chịu nhẹ trong người. Tới khi ghé tiệm bánh mì mua đồ ăn sáng, kiềm chế không nổi bèn xin cô chủ quán cho đi nhờ toilet để… nôn -> nhục tập 1
- Hậu quả sau buổi tập nó không đến vào buổi sáng, mà bất chợt ập tới vào buổi trưa khi hai cái chân có dấu hiệu rụng rời vì bị nhức cơ. Cảm giác này ai lần đầu đi tập gym mới hiểu, kiểu lâu quá không tập tập lại về đau nhức thấu trời xanh. Nếu tay với ngực thì không sao, còn riêng với chân thì không thể đi đứng một cách bình thường, kiểu như đang ngồi không thể tự đứng lên được, và đang đứng không thể ngồi xuống được mà phải dựa vào một cái gì đó làm điểm tựa. -> nhục tập 2, cảm giác y chang bị khuyết tật, có chân mà không điều khiển được chân mình, đi đứng khó khăn khổ sở vô cùng
- Đáng lẽ buổi trưa có buổi hẹn bữa trưa miễn phí ở nhà một anh thầy với lớp cũ, nhưng vì vụ trên nên đành cáo lỗi phải hủy hẹn ở nhà -> nhục tập 3
- Buổi chiều thứ bảy thường mình sẽ tới English club ở một quán coffee nhỏ trong Sài Gòn để tham gia, nhưng ngặt một nỗi cái phòng nó nằm trên lầu mà muốn lên phải leo cầu thang. Từ một loyalty member tuần nào cũng đi không vắng mặt buổi nào, lần đầu tiên mình phải nghỉ ở nhà vì lý do lãng nhách, làm lỡ cái hẹn với anh trai Saigonese tuần trước -> nhục tập 4
- Buổi tối phải lết tấm thân bệnh hoạn què quặt đi mua đồ ăn, đáng lẽ nên đi đến chỗ nào có thể ngồi trên xe máy mà mua được, nhưng tiếp tục sự nghiệp bon chen đi sang hàng cơm chiên. Vừa mới bước xuống xe, sải bước chân đầu tiên đã bị khụy khớp gối xuống và té cái bặc vì chân trụ không nổi. Thế là chụp được một con ếch nhọ ơi là nhọ giữa chốn đông người bàn dân thiên hạ đang ngước nhìn. Cô chủ chạy ra hỏi có sao không, mình đành cười trừ bảo bị chuột rút, cổ mới bảo thôi ngồi nghỉ xíu đi rồi từ từ đứng dậy. -> nhục tập 5
- Sau khi mua cơm về, chạy về tới gần chung cư, ở đâu gặp một couple nọ đang mua rau. Mình đang chạy lề bên phải đúng làn đường rồi, hai ảnh chỉ tự nhiên lui đuôi xe ra cái bặc làm đụng mình cái rầm vô giữa xe, trúng chân một cái bốp. Cũng may có ông bà đỡ nên không bị té xuống đường mà trụ lại được, chứ té cái rầm là mình không biết làm sao đứng dậy nổi thiệt luôn. Nói chứ bao nhiêu năm bôn ba ở cái đất Sài Gòn này, chưa bao giờ gặp tai nạn một lần nào, đi ra đường toàn đụng đuôi xe người ta chứ không bao giờ để cho ai đụng mình, rồi giờ ra cớ sự này đấy. Về tới nhà mới phát hiện, bàn chân bị đập vô thành xe bị bầm một cục, còn ghê rợn là lúc chụp ếch ở quán cơm do mặc quần short nên đầu gối cà xuống mặt đường sỏi đá bị rướm máu. Oimeoi bàn chân ngọc ngà bao nhiêu năm nay chưa trầy một miếng da rơi một giọt máu nào hết đó trời ? -> nhục tập 6
- Sáng chủ nhật, đáng lẽ mình có hẹn phỏng vấn một bé CTV nọ vào dự án của mình. Đúng giờ này tuần trước, ẻm nhắn tin báo mình mai không đến phỏng vấn được vì bị tai nạn nhẹ không đi được. Rồi đúng giờ đó tuần này, mình nhắn tin cho ẻm nói anh bị tai nạn nhẹ nên không đến được. Nghe giống như mình đang troll ẻm ghê -> nhục tập 7
Thật ra câu chuyện vẫn còn tiếp diễn với nhiều pha nhục khó đỡ không kém vào hôm sau (tức chủ nhật), nhưng kể ra thấy mang nhục vào thân nên thôi giấu diếm luôn. Và thực tế đau nhói con tim là tới thời điểm hiện tại cái chân chỉ mới bớt có 2/10 phần, không biết mai có lết đi làm nổi không đây hay tiếp tục mang nhục giữa chốn thanh thiên bạch nhật.
Ông trời cũng lắm tréo ngoe, lúc khỏe mạnh phởn phơ thì cuối tuần chả ma nào chịu rủ đi chơi. Tới lúc mình bịnh hoạn nằm chèm bẹp thì có khối đứa rủ mình liên tục cả 2 ngày. Ôi, nhọ ơi là nhọ.
P/S: Có bài này dễ thương quá nè