Ông bác sĩ già
Đêm ấy, bé Vân sốt cao, phải vào bệnh viện. Em lo lắng nhìn ông bác sĩ già đeo kính trắng, cổ đeo cái ống nghe như chiếc vòng bạc. Khi khám cho Vân, đôi mày ông cứ nhíu lại như nghĩ ngợi điều gì. Cuối cùng, đôi mắt ông sáng lên làm mẹ và Vân thấy nhẹ cả người: “Cháu bị cảm thôi! Chị cứ yên tâm”.
Đêm ấy, Vân thức dậy mấy lần. Lần nào Vân cũng thấy cái bóng áo trắng và những bước chân vội vã của ông đi qua. Mẹ bảo: “Đêm nay, có bốn, năm ca cấp cứu. Bác sĩ làm việc suốt đêm!”.
Đến bây giờ, Vân vẫn không quên được khuôn mặt hiền từ, mái tóc sợi đen sợi trắng, đôi mắt đầy yêu thương và lo lắng của ông.
Ngô Quân Miện
Lính cứu hỏa
Chuông báo cháy vang lên. Những người lính cứu hỏa lập tức mặc quần áo chữa cháy, đi ủng, đeo găng, đội mũ rồi lao ra xe. Những chiếc xe cứu hỏa màu đỏ chứa đầy nước, bật đèn báo hiệu, rú còi chạy như bay đến nơi có cháy. Tại đây, ngọn lửa mỗi lúc một lớn. Những người lính cứu hỏa nhanh chóng dùng vòi phun nước dập tắt đám cháy. Họ dũng cảm quên mình cứu tính mạng và tài sản của người dân.
Cứu hỏa là một công việc rất nguy hiểm. Nhưng những người lính cứu hỏa luôn sẵn sàng có mặt ở mọi nơi có hỏa hoạn.
Theo Hồng Vân
Bố làm thợ mộc
Tuấn chăm chú ngắm nghía từng động tác của bố. Cái bào của bố lướt qua trên mặt tấm ván cứ y như tầu lướt trên mặt biển, mà đám vỏ bào đùn đùn lên cứ y như sóng biển cuộn trào. Cái con tầu hình khối vuông dài lao vút lên trước, rồi lùi lại sau. Những làn sóng lúc thì cong vồng, lúc thì loăn xoăn, đợt thì mầu vàng, đợt thì mầu nâu, mầu hồng, ùn lên phía trước mũi tầu...
Gỗ của bố thường chỉ là nhứng cái thùng cũ, những mảnh ván thừa, nhiều khi lấm lem đất cát. Nhưng khi lưỡi bào, lưỡi đục của bố đã gọt hết lượt da ngoài xấu xí đi thì mặt gỗ nào hiện ra cũng đẹp.
Tuấn rất yêu cái mùi hương gỗ. Tối tối, Tuấn đi ngủ, hương gỗ như còn theo Tuấn vào trong cả giấc mơ.
Trần Duy Mạnh
Nghề thầy giáo thầy giáo
Cậu bé Minh luôn thắc mắc vì sao thầy giáo luôn tận tâm giảng dạy dù nhiều học sinh không nghe lời. Một ngày nọ, Minh hỏi thầy: "Thầy có mệt không khi ngày nào cũng dạy bọn em?" Thầy mỉm cười và đáp: "Thầy không mệt, thầy thấy vui khi các em tiến bộ. Thầy chỉ cần thấy các em chăm chỉ học tập là đủ."
Minh bắt đầu hiểu rằng nghề giáo không chỉ là dạy kiến thức, mà còn là truyền đam mê và tình yêu thương. Minh quyết tâm học tập chăm chỉ, và thầm nhủ một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một người thầy tốt như thầy mình. Minh hiểu, làm thầy giáo không chỉ là dạy chữ, mà còn là dạy cách sống, cách yêu thương.
Hoàng Minh
Bác sĩ nhỏ
Ngày bé, Lan thường hay bị ốm. Mỗi lần mẹ đưa đến bác sĩ, Lan luôn tò mò về những dụng cụ và cách bác sĩ làm việc. Một lần, bác sĩ bảo: "Cháu có muốn trở thành bác sĩ không? Giúp đỡ mọi người là công việc rất ý nghĩa."
Từ đó, Lan bắt đầu tìm hiểu về cơ thể người và học cách chăm sóc bản thân. Cô bé quyết tâm trở thành bác sĩ để giúp đỡ những người như mình, vì cô biết cảm giác khó chịu khi bị bệnh. Trong lòng Lan, nghề bác sĩ không chỉ là chữa bệnh mà còn là mang lại nụ cười và sức khỏe cho mọi người.
Mai Lan
Chú công an dũng cảm
Nam luôn mơ ước trở thành công an như chú mình. Chú Tuấn thường kể về những lần giúp đỡ người dân, bắt trộm và giữ gìn trật tự xã hội. Nam ấn tượng nhất với câu chuyện về lần chú đã dũng cảm cứu một em bé bị lạc giữa phố đông đúc.
Nam ngưỡng mộ sự dũng cảm và lòng tốt của chú. Cậu bé hiểu rằng làm công an không chỉ là bắt tội phạm, mà còn là bảo vệ sự an toàn của mọi người. Nam quyết tâm học thật tốt, rèn luyện thể lực để sau này có thể góp phần vào việc giữ gìn trật tự, an ninh cho xã hội.
Phạm Tuấn
Chị thợ may tài ba
Linh rất thích mặc những bộ quần áo mới do mẹ may. Một ngày nọ, Linh hỏi mẹ: "Mẹ làm sao mà may được những chiếc áo đẹp như vậy?" Mẹ cười và kể rằng từ bé mẹ đã thích may vá, nên lớn lên quyết tâm học nghề thợ may.
Mẹ nói: "Nghề may không chỉ là cắt vải, khâu vá, mà còn phải có óc sáng tạo để tạo ra những bộ đồ đẹp mắt." Linh rất thích thú và bắt đầu học mẹ cách may những chiếc váy cho búp bê. Trong lòng cô bé, nghề thợ may là nghề làm đẹp cho cuộc sống.
Nguyễn Phương
Anh lái xe buýt
Mỗi sáng, Duy đều thấy chú Hùng lái xe buýt chở mọi người đi làm, đi học. Một lần, Duy hỏi: "Chú có mệt không khi phải lái xe suốt ngày?" Chú Hùng mỉm cười: "Chú rất vui vì mỗi ngày được giúp mọi người đến nơi an toàn."
Duy ngạc nhiên vì chú luôn giữ được tinh thần vui vẻ dù công việc vất vả. Duy hiểu rằng nghề lái xe buýt không chỉ là lái xe, mà còn là mang lại sự an toàn và tiện lợi cho mọi người. Cậu bé ước mơ một ngày nào đó sẽ được ngồi sau vô lăng như chú Hùng, góp phần vào cuộc sống hàng ngày của mọi người.
Trần Duy
Nhà báo nhí
Ly rất thích đọc báo và luôn thắc mắc về cách người ta viết nên những bài báo hấp dẫn. Một ngày, cô bé quyết định viết bài về cuộc thi đá bóng của lớp mình. Khi thấy bài viết của Ly trên bảng tin lớp, các bạn đều khen ngợi.
Cô giáo cũng động viên Ly: "Em có năng khiếu làm báo, hãy cố gắng viết nhiều hơn nữa." Từ đó, Ly càng chăm chỉ viết lách. Cô bé hiểu rằng nghề báo không chỉ là ghi lại sự việc, mà còn là cách lan tỏa thông tin, cảm xúc đến mọi người.
Lê Quỳnh
