Thứ bảy tuần rồi mình vừa xem Promare tại rạp. Chỉ là chiếu lại sau 3 tháng từng chiếu tại đây mà vẫn đông nghịt người xem, chắc cũng đầy cả rạp 400 người…Mình thật sự khá bất ngờ do đã quen với chuyện rạp vắng hoe tại Việt Nam. Có vài người cosplay Lio và Mad Burnish, cũng như có nhiều reaction thú vị (chẳng hạn là cả khán phòng vỗ tay ầm ầm tại cái cảnh ĐÓ, ừ, cảnh ĐÓ)
Mình rất ít xem phim của Trigger, nhất là những phim do cặp đôi biên kịch - đạo diễn Hiroyuki Imaishi và Kazuki Nakashima làm ra vì cái chất độc lạ của nó không quá hợp taste mình (về phong cách vẽ lẫn cách xây dựng cốt truyện, chi tiết hài hước). Lần này đi xem vì thấy nhiều….fanart ship khá thú vị, cũng thấy design lần này không quá theo hướng cartoon-ish. Lý do lớn thứ hai là vì tớ biết phim này được phát triển trong suốt 6 năm liền. Nội cái Violet Garden được làm trong 3 năm đã khiến tớ trầm trồ, thì một phim làm trong 6 năm thì thế nào? Nói thật lòng, tớ không biết vì sao nó mất 6 năm để làm vì animation cũng không tới mức mỹ lệ mù mắt như các phim của Shinkai Makoto hay Violet Garden, nhưng không thể nói là phim không hay. Nói trắng ra, đây là anime movie mình thấy tốt nhất năm nay.
Lý do lớn thứ ba: Sawano, Sawano, Sawano. Ừ tớ là con phát cuồng vì nhạc của ông hoặc nhạc của Kalafina, từ giây phút nghe ông viết nhạc là tớ đã đem nó vào list must-watch. Quả nhiên, nhạc của ông không làm thất vọng, nói không ngoa thì nhờ nhạc mà những cảnh chiến đấu của phim càng trở nên hung phấn hơn, xem rạp đúng sướng. Nhạc của ông viết cho Promare bớt đi cái tính nhẹ nhàng ướt át trong Gundam Unicorn nên các cảnh của Promare được truyền tải rất tốt qua nhạc. Từ bản buồn da diết như Ashes khi các Burnish bị biến thành cát bụi, hay tới bản Gallant Ones. Tất nhiên bản Kakusei do Superfly hát cũng rất hay và phù hợp với Lio, nhưng bản Gallant Ones lại thú vị khi trở thành bản nhạc nền lồng vào cảnh hôn Galo cứu Lio.
Lại nói về cảnh hôn, tớ nghĩ đây là lý do chính mà Promare thu hút fangirl tới rạp xem (trong đó có cả mình *khụ khụ*) sau 1 tuần công chiếu đầu tiên. À thật ra ban đầu mình không hề biết có cảnh hôn!!! Tới đoạn đó mình cũng hết hồn đó không đùa!! Thêm ông nội ngồi trên tớ cứ hí hí buồn cười vcl- thôi được rồi. Thành thật mà nói, tớ không thích cách các bài review tiếng anh đang khen ngợi phim với những câu từ như “phim có chất queer tốt nhất”, “phim quảng bá bisexual”,…họ còn bảo nhiều người đang chối bỏ hai nhân vật chính có tình cảm với nhau…Không, không có cái gì canon trong này cả. Cảnh này xảy ra tự nhiên, một người thuộc đội Rescue đi cứu một người, có cái gì liên quan tới tình cảm hay queer hay bisexual ở đây? Mình là fangirl đấy, nhưng mình vốn rất không thích cách cộng đồng LGBT hiện đang được tuyên truyền như bây giờ (đó là một câu chuyện dài, mà mình cũng không nghĩ nên viết những điều đó tại bài review này). Nói thế, mình thích cảnh này vì những lý do khác mà đa phần là vì bản nhạc và ngọn lửa sự sống mà tác giả muốn nhắn gửi, có lẽ đúng là cái tên “Kiss of life” là phù hợp nhất cho cảnh này.
The gallant ones will form a new union in fire and blood (Những người hùng sẽ lập nên khế ước trong lửa và máu)
You can’t freeze us! (Chẳng thể đóng băng được bọn ta đâu)
The gallant ones will fight until every spark of hope is gone (Những người hùng sẽ chiến đấu cho tới tia hy vọng cuối cùng biến mất)
Please believe us! (Hãy tin chúng tôi)
You are the engine and the power (Cậu là năng lượng và sức mạnh)
Let’s fight this tooth ‘n’ nail! (Dùng hết sức chiến đâu như một con dã thú)
I am the pilot in this game and this team will never fail! (Tôi là người lái trong trò chơi, và đội này sẽ không bao giờ thua đâu!)
- Lời nhạc bài Gallant Ones
“Mọi lời nhạc đều mang ý nghĩa ứng với cảnh phim”, đây là lời của đạo diễn âm thanh của phim Promare. Dù cho những bài nhạc mang nghĩa tình yêu được phát, nhưng chỉ riêng cảnh có thể xem là lãng mạn nhất của phim lại bật bài vô cùng máu lửa như vậy? Đơn giản, đây chính là quan hệ của Lio và Galo một cách chính thống. Trong cỗ máy, Lio là năng lượng, Galo là người lái. Giữa họ, nụ hôn kia không phải minh chứng cho một cái nhìn mới về LGBT gì cả, đó là một cái áp môi để cứu người, để truyền sinh mệnh. Biến một hành động cứu người cao cả trở thành thứ đơn giản như chứng minh họ thích nhau là điều tớ rất tối kị. Một nóng, một lạnh, nhưng ai cũng có ngọn lửa riêng của mình để có thể giúp đối phương. Sự cứng đầu của Lio đến từ việc phải chứng kiến Burnish bị đày đọa và giày vò, cậu cười giễu khi Galo không biết gì, ghét con người bình thường nhưng cũng không xuống tay với họ. Bởi lẽ, Lio chấp nhận số phận của mình như một Burnish trong xã hội này là chỉ có thể tàn phá khi ngọn lửa kêu gọi cậu, phải chạy trốn để bản thân tồn tại. Không nghĩ gì quá cao siêu, chỉ muốn bảo vệ. Lạ lùng thay, Galo cũng thế. Thân là thành viên đội cứu hộ, trách nhiệm của Galo cũng chính là bảo vệ. Bảo vệ tài sản, bảo vệ con người, cũng bảo vệ Burnish. Bảo vệ lẫn nhau, bù trừ khiếm khuyết, thắp lên ngọn lửa của sự thấu hiểu giữa hai bên để làm tan lớp băng của sự “cổ hủ” - quan hệ giữa Galo và Lio có thể gói gọn như vậy. Vì lý do ấy, tớ thích cách mà cả hai người không chấp nhất và sẵn sàng hỗ trợ nhau sau khi biết sự thật.
Từ lâu, mong muốn chung của cả hai chỉ là “bảo vệ”.
Lửa tàn phá, mà cũng ấp ám bảo vệ con người khỏi cái lạnh băng giá.
Ngọn lửa của Promare và ngọn lửa thông thường vốn đã có sự khác nhau trong màu sắc để thể hiện một bên cho sự sống, và một bên để hủy diệt. Burnish là những người được đồn là do biến dị gen mà mang lửa trong người, song đây lại là minh chứng cho việc kiểm soát thông tin khác của chính phủ. Burnish có năng lực khi họ đạt được tần sóng âm não đồng bộ với thể sống Promare đang tồn tại trên Trái Đất. Tần sóng ấy bộc phát khi con người bị stress tới cực hạn, muốn tự do và thoát khỏi xiềng xích được gọi là “real life”. Hình tam giác tượng trưng cho sự tự do mà Burnish khao khát, mà hình vuông lại tượng trưng cho sự kiểm soát chặt chẽ của bên chính quyền. Việc bị magma hủy diệt cũng lại là một ẩn dụ khác cho việc con người đang bị stress quá nhiều mà dẫn đến nhiều hành động cực đoan, bạo lực tăng cao.
Tôi sẽ hồi sinh Trái tim bé nhỏ của cậu Bỏ cơ thể ấy đi Đã tới lúc cậu trở về bên tôi
- Kakusei (Superfly)
Ngoài ra trong một bài interview, Nakashima cũng giải thích về cảnh Galo nhận ra Lio đang khóc khi hóa thành hỏa long. Galo biết Lio là ngọn nguồn của đám cháy hiện tại, song cậu tạm thời bỏ qua nhiệm vụ cứu hỏa của mình mà chọn “dập tắt” ngọn lửa hận thù của Lio trước. Không phải vì hiệu ứng nước mắt, Galo chỉ biết Lio đang khóc vì có thể kết nối với trái tim của Lio. “Lửa của cậu không nóng chút nào”, Galo nổi giận vì biết Lio đang vì hận thù mà phá vỡ lời thề không giết người của mình, đồng thời cũng giận dữ vì biết đây là điều mà Lio không muốn nhất, rằng Lio đang biến bản thân trở thành thứ cậu không muốn.

Nhịp phim vô cùng nhanh, ngồi xem gần 2 tiếng mà mình chẳng cảm giác thấy nó dài 2 tiếng. Dù vậy, nó lại không mang cảm giác bị rush, có mở, thắt, gỡ nút hoàn hảo về tất cả những bí ẩn trong phim. Những plot twist của phim không bất ngờ, thậm chí vô cùng dễ đoán nhưng không gây khó chịu. Chỉ có một điểm trừ là xây dựng phản diện của phim quá “một phía”. Ban đầu Klays trông như một thị trưởng phải cắn rứt này kia, chọn hi sinh ít để cứu nhiều, vân vân vũ vũ các loại. Thế nhưng tới cuối lộ hết ra thì chỉ còn là một villain đáng thương ôm bệnh thích làm hero……. Nghĩ mà thấy tội Galo. Lại nhắc, bởi vì là movie nên các cảnh khắc họa nội tâm nhân vật rất thiếu hụt, mặc dù trong phim có rất nhiều mâu thuẫn đáng để nói đến. Nếu có thể phát triển thành một tv series thì Promare chắc chắn sẽ hoàn hảo hơn về mặt nhân vật. Hai tập phim ngắn Lio-hen và Galo-hen cũng không giới thiệu gì thêm về suy nghĩ và vị trí, quan điểm của hai người trước sự kiện trong movie.
Có lẽ thứ mình mong nhất hiện tại là bản manga hay novel của movie để giải thích và đi sâu vào nội tâm nhân vật hơn nữa. Mình thích cách phim xây dựng mối quan hệ giữa người chữa lửa - người tạo lửa, mối quan hệ trái ngược mà cũng mong muốn thấu hiểu lẫn nhau giữa hai bên.
Đáng tiếc là rạp Việt Nam không chiếu a…nhưng mong là tháng 2 năm sau mọi người sẽ thử xem qua bộ phim này.