Trong sân trường em có một cây phượng vĩ đã được trồng từ rất lâu. Mỗi khi hè đến, cây lại nở hoa đỏ rực, khiến sân trường trở nên rạng rỡ và tươi vui hơn bao giờ hết. Em rất yêu quý cây phượng ấy.
Cây phượng cao lớn và vững chãi. Thân cây to, vỏ nâu sậm, sần sùi như mang theo dấu tích của thời gian. Cành phượng vươn dài ra tứ phía, tán lá xòe rộng như chiếc ô khổng lồ. Lá phượng nhỏ, mọc đối xứng, xanh mướt khi xuân sang và ngả vàng khi đông về. Mùa hè là lúc cây phượng đẹp nhất. Hoa phượng nở thành từng chùm đỏ tươi, rực rỡ dưới nắng. Khi gió thổi, cánh hoa nhẹ rơi, tạo thành một tấm thảm đỏ dưới sân. Em và các bạn thường nhặt hoa phượng ép vào trang vở làm kỷ niệm. Dưới tán phượng, chúng em cùng nhau chơi nhảy dây, đá cầu, hay ngồi đọc truyện trong giờ ra chơi.
Cây phượng không chỉ làm đẹp cho sân trường mà còn gắn bó với biết bao kỷ niệm học trò. Mỗi khi nhìn hoa phượng nở, em lại thấy lòng mình xao xuyến, nhớ về tuổi học trò vô tư và trong sáng.
Trước cửa lớp em có một cây phượng vĩ tỏa bóng mát quanh năm. Dù nắng hay mưa, cây vẫn đứng đó lặng lẽ, như người bạn thân quen của học sinh chúng em.
Thân cây to và rắn chắc, nổi lên những đường vân nâu xám. Từ thân cây, nhiều cành lớn tỏa ra, nâng đỡ vô số lá nhỏ xanh mướt. Khi hè đến, cây khoác lên chiếc áo đỏ rực rỡ. Những bông hoa năm cánh chụm lại, ở giữa có nhị vàng như tia nắng. Gió khẽ thổi, từng cánh hoa mỏng manh bay xuống sân, rơi trên mái tóc, trên trang vở của em. Âm thanh ve kêu râm ran giữa trưa hè khiến không khí thêm náo nức. Dưới bóng phượng, học sinh tụ tập đọc sách, nói chuyện, nô đùa vui vẻ. Cây phượng như một người thầy hiền hậu, lặng lẽ dõi theo bao thế hệ học trò lớn lên rồi rời xa mái trường.
Em yêu cây phượng bởi nó gợi cho em cảm giác bình yên, thân thuộc. Nhìn cây, em luôn cảm thấy yêu trường lớp và trân trọng quãng thời gian được học nơi đây.
Mỗi khi hè đến, sân trường em lại rực sáng bởi sắc đỏ hoa phượng. Đó cũng là lúc chúng em chuẩn bị tạm biệt thầy cô và bạn bè sau một năm học nhiều kỷ niệm.
Cây phượng đứng ở góc sân, tán lá xòe rộng như đang dang tay che nắng cho chúng em. Trên những cành cao, hoa nở dày đặc, đỏ tươi như những ngọn lửa nhỏ. Cánh hoa rơi khẽ xuống vai áo trắng, lẫn trong tiếng ve râm ran quen thuộc. Em nhìn cây phượng mà nhớ lại những ngày còn bé, từng chơi đùa dưới gốc cây, từng nhặt hoa ép vào vở. Cây phượng đã chứng kiến bao niềm vui, nụ cười và cả giọt nước mắt chia tay. Gió hè thổi qua, lá rung rinh, cành nghiêng nhẹ như lời chào tạm biệt.
Em biết, dù sau này có lớn lên, hình ảnh cây phượng đỏ rực sân trường vẫn sẽ mãi trong tim. Đó là biểu tượng của tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng và đầy kỷ niệm.
Trong sân trường em có một cây bàng rất to, đứng hiên ngang ngay lối vào cổng. Cây đã gắn bó với trường từ rất lâu và trở thành một phần quen thuộc của tuổi học trò chúng em.
Cây bàng cao và có tán lá xòe rộng. Thân cây to, vỏ xù xì, mốc trắng, trông thật già dặn và cứng cáp. Những cành bàng tỏa ra khắp bốn hướng, tạo thành chiếc ô khổng lồ che mát cả khoảng sân rộng. Lá bàng to, xanh đậm, hình bầu dục, mặt trên nhẵn bóng. Mỗi khi gió thổi, lá rung rinh, phát ra âm thanh xào xạc vui tai. Mùa thu đến, lá bàng chuyển dần sang màu vàng rồi đỏ rực trước khi rụng xuống. Sân trường khi ấy được phủ một lớp lá vàng óng ả, trông như tấm thảm mềm mại. Dưới gốc bàng, chúng em thường ngồi đọc sách, kể chuyện, hay đơn giản chỉ là tránh nắng giờ ra chơi. Cây bàng dường như hiểu được niềm vui của học sinh, luôn dang tán lá che chở và làm dịu đi cái nắng gay gắt.
Em yêu cây bàng vì nó không chỉ cho bóng mát mà còn mang lại cảm giác bình yên, thân thuộc. Mỗi khi nhìn cây bàng, em thấy yêu hơn ngôi trường và những tháng ngày học trò của mình.
Trước cửa lớp em có một cây bàng tán rộng, mùa nào cũng đẹp theo cách riêng. Cứ đến trường, em lại nhìn thấy cây bàng đầu tiên, như người bạn thân quen chào đón mỗi sáng.
Thân bàng cao, màu nâu xám, nổi bật trên nền trời trong. Cành bàng chắc khỏe, vươn ra khắp nơi. Vào mùa hè, lá bàng xanh mướt, che kín cả ánh nắng gay gắt. Chim sẻ, chim sâu thường kéo về hót ríu ran trên cành, khiến lớp học lúc nào cũng rộn ràng tiếng chim. Mùa thu đến, lá bàng ngả vàng, rồi đỏ thẫm như khoác lên mình tấm áo mới. Khi gió heo may về, từng chiếc lá lìa cành, xoay tròn trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống sân. Em thường nhặt những chiếc lá đỏ đẹp nhất để ép vào trang vở. Cây bàng vẫn đứng đó, lặng lẽ chứng kiến bao thế hệ học sinh lớn lên và trưởng thành dưới mái trường thân yêu.
Nhìn cây bàng mỗi ngày, em cảm thấy thêm yêu trường lớp và yêu cả những buổi sáng trong trẻo nơi sân trường nhỏ bé này.
Sáng sớm mùa thu, khi em bước chân vào cổng trường, cây bàng đầu sân như vừa thay áo mới. Những chiếc lá vàng xen lẫn đỏ rực khiến cây trông thật rực rỡ và ấm áp giữa làn gió se se lạnh.
Cây bàng cao lớn, tán lá xòe tròn đều như chiếc ô khổng lồ. Thân cây xù xì, rễ nổi lên mặt đất uốn lượn như con rắn. Dưới gốc cây, lá rụng đầy, tạo thành một tấm thảm vàng cam đẹp mắt. Mỗi khi gió thổi, lá lại bay lả tả, chạm nhẹ vào tóc, vào vai em. Từng tia nắng sớm len qua kẽ lá, chiếu xuống sân, lấp lánh như muôn nghìn hạt ngọc. Em nghe thấy tiếng ve yếu ớt còn sót lại của mùa hè, xen lẫn tiếng chim ríu rít gọi ngày mới. Dưới bóng cây bàng, mấy bạn nhỏ ngồi đọc bài, tiếng nói cười rộn ràng khiến khung cảnh càng thêm tươi vui.
Cây bàng không chỉ làm đẹp cho sân trường mà còn gợi cho em cảm giác yên bình và ấm áp mỗi khi ngắm nhìn. Em mong cây sẽ mãi xanh tươi, che bóng mát cho biết bao thế hệ học trò mai sau.
Trong sân trường em, cạnh hàng phượng đỏ rực là một cây bằng lăng tím đang khoe sắc. Mỗi khi hè đến, hoa nở rộ khiến sân trường trở nên rực rỡ và đầy sức sống. Em rất yêu cây bằng lăng ấy.
Cây bằng lăng có thân thẳng và cao, vỏ màu nâu nhạt, sờ vào hơi sần sùi. Tán cây xòe rộng, vươn ra bốn phía, lá xanh đậm và có hình bầu dục nhỏ. Vào mùa hè, cây thay màu áo mới - những chùm hoa tím biếc nở kín khắp cành, nổi bật giữa nắng vàng. Hoa bằng lăng có sáu cánh mỏng manh, hơi xoăn, khi gió thổi nhẹ, cả cây rung rinh như đang múa. Dưới gốc cây, những cánh hoa rụng xuống phủ tím cả khoảng sân nhỏ. Mỗi giờ ra chơi, em và các bạn thường ngồi dưới bóng mát ấy, vừa nhặt hoa vừa trò chuyện. Đôi khi, chúng em còn lấy hoa khô để ép vào vở, như giữ lại chút sắc tím của mùa hè.
Cây bằng lăng mang vẻ đẹp dịu dàng và thơ mộng. Nhìn hoa tím rung rinh trong gió, em cảm thấy lòng mình cũng trở nên nhẹ nhàng, yêu đời hơn. Em mong cây sẽ mãi xanh tươi để mỗi mùa hè về, lại được ngắm hoa bằng lăng nở tím sân trường.
Ngay trước cổng trường em có một cây bằng lăng cao lớn. Mỗi buổi sáng đến lớp, em đều nhìn thấy cây như người bạn thân thiết đang vẫy chào bằng những tán lá xanh mướt.
Cây bằng lăng có dáng thẳng, cành vươn đều, lá mọc thành chùm dày đặc. Mùa xuân, lá non xanh biếc, mịn màng như nhung. Khi hè đến, từng chùm hoa tím nở bung, phủ kín cả cành. Màu tím của hoa không rực rỡ như hoa phượng, mà nhẹ nhàng, sâu lắng, khiến ai nhìn cũng thấy dễ chịu. Khi nắng lên, hoa như được dát thêm lớp ánh sáng lung linh, đẹp đến say mê. Chim chóc thường bay về đậu trên cành, hót ríu ran. Mỗi khi gió thổi, những cánh hoa nhỏ nhẹ rơi, như mưa tím bay khắp sân. Dưới bóng cây ấy, các cô chú bảo vệ ngồi nghỉ trưa, học sinh chúng em dừng chân trò chuyện sau giờ tan học.
Mỗi khi nhìn cây bằng lăng, em lại thấy yêu trường hơn. Với em, cây không chỉ cho bóng mát mà còn mang đến những ký ức trong trẻo của tuổi học trò hồn nhiên.
Trưa hè, khi ánh nắng vàng rót xuống khắp sân trường, cây bằng lăng nơi góc sân vẫn rợp bóng mát dịu dàng. Từng chùm hoa tím vẫn rung rinh trong gió, như nụ cười của mùa hè.
Thân cây bằng lăng không to như phượng hay bàng, nhưng dáng đứng thẳng và duyên dáng. Lá cây xanh đậm, mọc dày, che kín những cành non. Hoa bằng lăng nở từng chùm lớn, sắc tím nhẹ như khói, tỏa hương thơm thoang thoảng. Nhìn lên tán cây, em thấy từng cánh hoa nhỏ khẽ rung rinh dưới nắng, long lanh như phủ sương. Dưới gốc cây, bóng mát lan ra mát rượi. Mấy chú chim sẻ đậu trên cành hót líu lo, làm cho không khí thêm vui tươi. Mỗi khi gió nổi lên, những cánh hoa rơi bay lả tả, đậu nhẹ trên mái tóc em, khiến em như khoác lên mình một chiếc khăn tím mộng mơ.
Cây bằng lăng không chỉ làm đẹp cho sân trường mà còn khiến mùa hè trở nên dịu dàng, đáng yêu hơn. Em mong mỗi năm, khi tiếng ve bắt đầu vang lên, hoa bằng lăng lại nở rộ, tím biếc cả một góc trời tuổi thơ.
Trên con đường em đi học mỗi ngày, hai bên đường là hàng xà cừ cao lớn, thẳng tắp. Mỗi lần đi ngang qua, em cảm thấy như đang được che chở dưới những cánh tay vững chãi của thiên nhiên.
Cây xà cừ có thân to, cao vút, rễ nổi uốn lượn quanh gốc như những con rắn đang nằm nghỉ. Vỏ cây sần sùi, có màu nâu xám và bong tróc theo từng mảng. Tán cây xòe rộng, cành lá đan xen nhau tạo thành một mái vòm xanh rì rào trong gió. Lá xà cừ nhỏ, mọc san sát, xanh mướt vào mùa mưa và rơi lả tả khi đông về. Vào những buổi trưa nắng, ánh sáng xuyên qua kẽ lá tạo thành vô vàn chấm sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng gió thổi qua tán cây nghe xào xạc, hòa cùng tiếng ve râm ran, tạo nên bản nhạc mùa hè êm dịu. Mỗi khi tan học, em và các bạn thường đi dưới hàng cây ấy, vừa đi vừa trò chuyện. Bóng mát của hàng xà cừ khiến đoạn đường dường như ngắn hơn và dễ chịu hơn rất nhiều.
Hàng xà cừ ấy đã gắn bó với bao thế hệ học sinh trong làng. Em mong những cây xà cừ sẽ mãi xanh tốt, che bóng cho con đường quê thân thuộc của em.
Trước cổng trường em có một cây xà cừ to lớn, được trồng từ rất lâu. Mỗi sáng đến lớp, em đều ngước nhìn cây như một người bạn già hiền hậu đang đứng đón học sinh vào học.
Thân cây to và thẳng, cao đến mức em phải ngửa cổ mới nhìn thấy ngọn. Vỏ cây dày, màu xám bạc, sờ vào thấy ráp ráp. Tán lá rộng như chiếc dù khổng lồ, che bóng mát cả một khoảng sân. Vào mùa hè, lá xà cừ xanh đậm, rung rinh trong gió. Nắng chiếu qua từng kẽ lá tạo nên những vệt sáng đẹp mắt. Chim chóc thường kéo về hót líu lo trên những cành cao, khiến sân trường buổi sáng thêm sinh động. Khi thu đến, lá vàng rơi đầy sân, em và các bạn thường cùng nhau quét lá, gom thành đống, rồi ngồi nghỉ dưới gốc cây. Mỗi lần trời nổi gió, cây xà cừ lại khẽ đung đưa, phát ra âm thanh rì rào như đang kể chuyện xưa.
Em yêu cây xà cừ vì nó không chỉ cho bóng mát mà còn gắn bó với biết bao kỷ niệm tuổi học trò. Nhờ có cây, sân trường luôn rợp mát và tràn đầy sức sống.
Chiều hè, khi mặt trời bắt đầu khuất sau dãy nhà, ánh nắng còn sót lại chiếu qua tán cây xà cừ, tạo nên những dải sáng vàng óng rất đẹp. Cảnh vật dưới gốc cây trở nên yên bình đến lạ.
Cây xà cừ sừng sững giữa sân, dáng đứng hiên ngang như một người bảo vệ thầm lặng. Rễ cây lớn, ngoằn ngoèo nổi lên mặt đất. Cành cây vươn xa, tán lá sum suê, che mát cả góc sân. Gió thổi qua, lá khẽ lay động tạo nên âm thanh xào xạc dễ chịu. Những chú chim nhỏ bay về tổ, tiếng hót của chúng vang vọng trong không gian. Ánh nắng cuối ngày len qua từng kẽ lá, chiếu xuống đất thành những vệt sáng lung linh. Mấy bạn nhỏ chơi đùa dưới gốc cây, cười nói rộn rã, tiếng cười vang vọng khắp sân trường. Cây xà cừ như đang mỉm cười nhìn lũ học trò nhỏ, chia sẻ cùng chúng niềm vui cuối ngày.
Chiều nào em cũng thích đứng lại nhìn cây xà cừ một lúc rồi mới về. Cây mang đến cho em cảm giác bình yên và thân thuộc, như một phần không thể thiếu của mái trường thân yêu.
Ngay đầu làng em có một cây đa cổ thụ to lớn, đứng uy nghi bên con đường đất đỏ. Từ bao năm nay, cây đa vẫn lặng lẽ che mát cho người dân đi qua, như một người bảo vệ hiền hậu của làng.
Cây đa có thân rất to, đến mấy người lớn vòng tay mới ôm xuể. Vỏ cây dày, màu nâu xám, nổi lên những đường nứt như vết chân chim của thời gian. Rễ cây to, buông xuống như những dải lụa khổng lồ, chạm đất rồi mọc thành những thân cây con. Tán đa xòe rộng, lá xanh đậm và dày, mùa hè che kín cả một khoảng đất rộng. Mỗi buổi trưa nắng, dân làng thường ngồi nghỉ dưới gốc đa, tránh cái nắng gay gắt. Bọn trẻ con chúng em thích ngồi trên những rễ đa nổi lên, vừa chơi vừa nghe bà kể chuyện cổ tích. Gió thổi qua, lá đa rung rinh phát ra tiếng xào xạc nghe như lời thì thầm của đất trời. Thỉnh thoảng, mấy chú chim sẻ bay về làm tổ, hót líu lo trên những cành cao, khiến khung cảnh càng thêm yên bình.
Cây đa đã gắn bó với bao thế hệ dân làng, chứng kiến biết bao đổi thay của quê hương. Với em, cây đa không chỉ là bóng mát, mà còn là biểu tượng của sự bình yên, hiền hậu của làng quê Việt Nam.
Ngay cạnh giếng nước đầu làng em là một cây đa cổ thụ sừng sững. Từ xa nhìn lại, cây như một chiếc dù khổng lồ che rợp cả khoảng sân rộng. Mỗi khi đi học về, em thường ghé qua gốc đa để nghỉ mát và nghe bà con trò chuyện.
Cây đa có dáng to lớn, rễ chằng chịt nổi lên mặt đất. Một vài rễ buông thõng xuống, trông như những sợi dây mành đung đưa theo gió. Lá đa to, xanh đậm, khi già thì chuyển vàng rồi rụng xuống tạo thành lớp thảm dày dưới gốc. Vào những buổi trưa hè, bóng đa mát rượi. Dưới gốc cây, các cụ già ngồi uống nước chè, trò chuyện rôm rả; trẻ con thì nô đùa, chạy quanh rễ cây. Xa xa, tiếng chuông chùa vọng lại hòa cùng tiếng chim ríu rít trên cành, tạo nên âm thanh quen thuộc của làng quê yên ả. Khi chiều xuống, ánh hoàng hôn chiếu qua kẽ lá, nhuộm vàng cả tán cây, khiến cảnh vật trở nên thật đẹp và thơ mộng.
Em rất yêu cây đa bên giếng nước quê mình. Cây như người bạn thân thiết, ngày ngày chứng kiến cuộc sống bình dị mà hạnh phúc của dân làng.
Mỗi năm, khi làng em mở hội, gốc cây đa đầu làng lại là nơi đông vui nhất. Cây đa to lớn ấy đã trở thành một phần không thể thiếu của hội làng quê em.
Từ xa nhìn lại, cây đa hiện ra sừng sững với tán lá xanh rợp, rễ buông dài chạm đất. Gốc đa to đến mức mấy chục đứa trẻ ngồi cũng vẫn còn chỗ trống. Trong ngày hội, mọi người tụ tập dưới bóng đa: các bác ngồi uống nước chè, các cụ già kể chuyện xưa, còn bọn trẻ con thì chơi kéo co, nhảy dây, cười nói rộn rã. Trên cành cao, chim chóc ríu rít như góp vui cho ngày hội. Ánh nắng lọt qua kẽ lá tạo nên những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Cây đa như người chứng kiến tất cả niềm vui, tiếng cười, và cả sự gắn bó của người dân trong làng. Khi màn đêm buông xuống, cây vẫn lặng lẽ đứng đó, tán lá đung đưa trong gió nhẹ, bóng cây in dài trên mặt đất như đang ru làng vào giấc ngủ.
Cây đa không chỉ là bóng mát, mà còn là biểu tượng của quê hương. Nhìn cây đa, em cảm nhận được sự gắn bó, bình yên và thân thương của làng quê Việt Nam.
Giữa sân đình làng em có một cây cổ thụ rất to, đã sống qua hàng trăm năm. Từ xa nhìn lại, cây sừng sững như một người khổng lồ hiền hậu, che chở cho ngôi đình cổ kính.
Thân cây to đến nỗi mấy người lớn ôm không xuể. Vỏ cây nứt nẻ, sần sùi, phủ đầy rêu xanh và rong mốc. Từ thân chính tỏa ra vô số cành lớn, cành nào cũng chắc khỏe, vươn cao lên trời rồi lại rủ xuống thấp. Lá cây xanh đậm, dày và rậm rạp, đan xen tạo nên một mái che mát rượi. Dưới bóng cây, người dân thường tụ tập nghỉ ngơi, nói chuyện sau những buổi làm đồng. Trưa hè, tiếng gió luồn qua kẽ lá nghe xào xạc, hòa cùng tiếng chim ríu rít tạo nên khung cảnh thật thanh bình. Thỉnh thoảng, những cụ già trong làng lại kể rằng cây đã có từ thời ông cha, từng chứng kiến bao lễ hội, bao lần tu sửa đình làng. Mỗi khi nhìn lên, em cảm thấy như cây đang kể lại câu chuyện về làng quê mình qua từng tiếng lá reo.
Cây cổ thụ ấy không chỉ là bóng mát mà còn là linh hồn của ngôi đình và là niềm tự hào của dân làng em. Em luôn mong cây sẽ mãi xanh tươi để đời đời che chở cho quê hương.
Bên bờ sông quê em có một cây cổ thụ đứng lặng lẽ soi bóng xuống dòng nước trong xanh. Cứ mỗi buổi chiều, khi mặt trời dần khuất sau rặng tre, bóng cây in dài trên mặt sông trông thật yên bình.
Cây cổ thụ đã sống từ rất lâu đời. Thân cây to, xù xì, rễ nổi lên mặt đất uốn lượn quanh gốc. Nhiều chùm rễ thả xuống nước, trông như những dải tóc dài óng mượt. Tán cây rộng, lá xanh dày, tỏa bóng râm mát rượi. Trên cành, lũ chim sẻ làm tổ, ngày nào cũng hót vang ríu rít. Mỗi khi gió thổi qua, lá cây reo vi vu, tạo nên bản nhạc đồng quê êm dịu. Dưới gốc cây, người dân thường ngồi câu cá, nghỉ ngơi hay hóng mát sau buổi làm việc. Có hôm, em ngồi bên gốc cây đọc sách, nghe tiếng nước vỗ bờ và tiếng gió lùa qua lá mà lòng thấy thật nhẹ nhõm, bình yên. Cây như người bạn lớn lặng lẽ chứng kiến những đổi thay của dòng sông, của làng quê và cả tuổi thơ em.
Em yêu cây cổ thụ bên bờ sông không chỉ vì bóng mát, mà vì cây mang đến cảm giác thân thuộc và yên ả, như một phần hồn của quê hương.
Trong sân ngôi trường cũ nơi em từng học có một cây cổ thụ to lớn. Mỗi lần có dịp quay lại, em đều thấy cây vẫn đứng đó, hiên ngang giữa sân như người bạn thân quen năm nào.
Thân cây to và rắn chắc, vỏ xù xì, mốc xám. Cành cây vươn cao, đan xen thành tán lá xanh rợp. Mùa hè, lá xanh mướt, rung rinh trong gió; mùa thu, lá ngả vàng rồi rụng xuống sân, tạo thành tấm thảm lá dày. Dưới gốc cây, em từng cùng bạn bè chơi nhảy dây, đá cầu, hay ngồi học bài mỗi khi chờ cha mẹ đến đón. Có hôm mưa rào bất chợt, cây lại trở thành chiếc dù khổng lồ che mưa cho chúng em. Giờ đây, khi đã lớn, nhìn lại cây cổ thụ vẫn tỏa bóng mát cho bao thế hệ học sinh khác, em thấy lòng mình bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả - vừa thương, vừa nhớ.
Cây cổ thụ trong sân trường là chứng nhân của tuổi thơ em. Mỗi khi nhớ về mái trường xưa, hình ảnh cây xanh tỏa bóng giữa sân lại hiện lên rõ ràng, gợi trong em bao kỷ niệm trong trẻo và yêu thương.
Trước cổng trường em có một cây sấu cao lớn, đứng hiên ngang như người lính canh gác thầm lặng. Ngày nào đến lớp, em cũng ngước nhìn cây, thấy lòng thật thân quen.
Cây sấu có thân thẳng, vỏ màu xám sậm, sờ vào thấy sần sùi và mát lạnh. Cành cây vươn ra bốn phía, lá xanh dày, bóng mượt. Mùa hè, tán sấu tỏa rộng che mát cả một góc cổng trường. Dưới bóng cây, cô lao công thường ngồi nghỉ tay sau giờ quét sân, còn học sinh tụ tập trò chuyện sau giờ tan học. Đến mùa hoa, những chùm hoa sấu nhỏ li ti, màu trắng ngà nở kín cành, tỏa hương dịu nhẹ. Rồi những quả sấu non dần xuất hiện, tròn nhỏ, màu xanh non. Mỗi khi gió thổi mạnh, sấu rụng lộp bộp xuống đất, nghe vui tai lắm. Khi chín, vỏ sấu ngả vàng, vị chua dịu khiến ai ăn cũng phải xuýt xoa. Mấy cô bán hàng rong hay nhặt sấu đem ngâm nước đường, mùi thơm lan tỏa khắp góc phố nhỏ.
Cây sấu gắn bó với tuổi học trò của em. Mỗi lần nhìn lên tán lá xanh rợp, em lại thấy yêu trường, yêu quê hương và trân trọng những điều giản dị quanh mình.
Em sinh ra và lớn lên ở Hà Nội - nơi có rất nhiều hàng cây sấu rợp bóng hai bên đường. Nhưng em thích nhất là cây sấu già đứng gần nhà, đã chứng kiến bao mùa thay lá của phố phường.
Cây sấu cao vút, thân cây to đến nỗi hai người lớn ôm mới xuể. Vỏ cây nứt nẻ, xù xì, như mang trên mình dấu vết của thời gian. Mùa xuân, lá non xanh biếc, mềm mại đung đưa theo gió. Mùa hè, cây sấu rợp bóng mát, che cho người đi bộ tránh cái nắng gay gắt. Dưới gốc sấu, người bán hàng rong thường ngồi nghỉ, còn trẻ con nô đùa vui vẻ. Khi thu sang, quả sấu bắt đầu chín rộ. Từng chùm quả nhỏ xinh, tròn mập, xanh mướt treo lủng lẳng trên cành. Gió thổi qua, vài quả rơi xuống, lăn tròn trên vỉa hè. Các cô, các chị lại gom về để ngâm đường hoặc làm ô mai, hương thơm chua ngọt lan khắp khu phố. Mùa đông, cây trút lá, để lộ cành khẳng khiu nhưng vẫn đứng vững giữa trời rét.
Cây sấu không chỉ là bóng mát cho phố phường, mà còn là một phần ký ức của Hà Nội - dịu dàng, cổ kính và bình yên như chính tâm hồn người dân nơi đây.
Trong sân nhà bà ngoại em có một cây sấu đã hơn bốn mươi năm tuổi. Cây đứng lặng lẽ nơi góc vườn, tỏa bóng mát khắp khoảng sân gạch đỏ au.
Thân cây to, rễ nổi uốn lượn quanh gốc. Cành lá sum suê, xanh mướt quanh năm. Mỗi buổi trưa hè, ánh nắng chiếu xuống, bóng cây đổ dài trên sân mát rượi. Chim sẻ, chim sâu kéo nhau về hót líu lo trên cành. Mùa sấu ra quả là thời gian em thích nhất. Quả sấu tròn, vỏ xanh, khi chín chuyển vàng nhạt, hương thơm nhẹ phảng phất trong gió. Em thường cùng bà hái sấu chín, bỏ vào giỏ tre, rồi rửa sạch để ngâm đường. Lọ sấu ngâm trong suốt, màu vàng óng ánh, vị chua ngọt mát lạnh - món quà mùa hè mà em không bao giờ quên. Cây sấu không chỉ cho quả, cho bóng mát mà còn là nơi lưu giữ bao kỷ niệm giữa hai bà cháu.
Giờ đây, mỗi khi nhớ về tuổi thơ, hình ảnh cây sấu trong sân nhà bà lại hiện lên trong tâm trí em - hiền hòa, thân thương và ấm áp vô cùng.
Trước sân nhà em có một cây dừa cao lớn. Mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn cây dừa đong đưa trong gió, em lại thấy lòng mình thật dễ chịu.
Cây dừa cao vút, thân tròn, màu nâu xám, có nhiều vòng sẹo do tàu lá rụng để lại. Từ thân cây, những tàu lá dài, xòe rộng ra bốn phía như những cánh tay khổng lồ. Lá dừa xanh thẫm, mềm mại, mỗi khi gió thổi lại phát ra tiếng rì rào như đang hát. Trên ngọn dừa, từng buồng dừa lấp ló, quả dừa tròn căng, màu xanh bóng mượt. Khi chín, vỏ dừa ngả vàng, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong gió. Thỉnh thoảng, em cùng cha trèo lên hái mấy trái dừa tươi. Nước dừa mát lạnh, ngọt ngào khiến bao mệt mỏi tan biến. Dưới gốc dừa, mẹ em thường mắc võng nghỉ trưa, còn em thì ngồi học bài trong bóng râm mát rượi ấy.
Cây dừa không chỉ cho quả ngon, nước ngọt mà còn mang lại cảm giác yên bình cho ngôi nhà. Em yêu cây dừa như yêu một người bạn thân thiết, ngày ngày cùng em lớn lên dưới bầu trời quê hương.
Trên bãi biển quê em, hàng dừa nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước trong xanh. Mỗi khi gió biển thổi, lá dừa xào xạc, tạo nên bản nhạc của sóng, gió và thiên nhiên hòa quyện.
Cây dừa ven biển cao vút, dáng cong cong như đang nghiêng mình đón gió. Thân cây mảnh nhưng dẻo dai, bám chắc vào nền cát trắng. Lá dừa dài, mềm, đung đưa nhịp nhàng theo làn gió mặn. Giữa những tàu lá ấy, những chùm dừa treo lủng lẳng, quả nào cũng tròn căng mẩy. Nước dừa ngọt mát, là món giải khát yêu thích của khách du lịch. Mỗi buổi chiều, em ngồi dưới bóng dừa ngắm hoàng hôn buông xuống mặt biển, thấy mặt trời đỏ rực đang từ từ chìm dần sau đường chân trời. Sóng biển rì rào, gió thổi mát rượi, lá dừa nghiêng nghiêng như đang tiễn mặt trời về nghỉ. Những chú chim biển cũng về đậu trên cành, góp tiếng hót vui tai vào bản nhạc của biển chiều.
Cây dừa bên bờ biển quê em thật đẹp và kiên cường. Dù bão tố hay nắng gắt, cây vẫn đứng vững, vươn cao, trở thành biểu tượng cho sức sống mạnh mẽ của con người miền biển.
Mỗi lần về thăm quê ngoại, em đều thích nhất là được ngồi dưới bóng cây dừa sau nhà. Cây dừa ấy đã gắn bó với khu vườn từ thuở mẹ em còn nhỏ.
Cây dừa cao sừng sững, tán lá tỏa rộng, rì rào trong gió. Dưới gốc dừa là bãi cỏ xanh mướt, nơi bà thường ngồi nhặt rau hay cho gà ăn. Từ ngọn cao, buồng dừa lớn treo lủng lẳng, quả dừa bóng loáng, tròn trịa. Có buồng dừa đã ngả màu vàng ươm, chuẩn bị được hái xuống. Em thích nhất là khi được bà bổ một trái dừa vừa hái, nước ngọt mát lạnh, vị thanh dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi. Buổi chiều, ánh nắng chiếu qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh. Tiếng gió thổi qua tàu lá nghe như tiếng hát ru nhẹ nhàng của quê hương. Dưới bóng cây, bọn trẻ con trong xóm tụ tập chơi trò trốn tìm, cười vang cả góc vườn.
Cây dừa trong vườn ngoại không chỉ mang lại trái ngọt mà còn giữ bao kỷ niệm tuổi thơ êm đềm của em. Mỗi lần nhìn cây, em lại thấy như được trở về vòng tay yêu thương, yên bình nơi quê nhà.
Trước cổng trường em có một cây điệp vàng cao lớn, quanh năm tỏa bóng mát. Mỗi khi hè đến, cây lại nở hoa rực rỡ như nắng, khiến ai đi qua cũng phải ngắm nhìn.
Cây điệp vàng có thân cao, vỏ màu nâu xám, sần sùi và chắc khỏe. Tán cây xòe rộng, cành lá đan vào nhau tạo thành một mái vòm xanh mướt. Lá điệp nhỏ, mọc san sát, màu xanh tươi mát mắt. Mùa hè, hoa điệp nở rộ, phủ kín khắp cành, vàng óng ánh như từng chùm ánh sáng. Hoa có năm cánh mỏng manh, kết thành chùm dài, rung rinh trong gió. Dưới gốc cây, những cánh hoa vàng rụng đầy sân, tạo thành một tấm thảm óng ả. Mỗi sáng đến trường, em thích nhất là được đi qua con đường rợp sắc vàng ấy, nghe tiếng ve kêu râm ran hòa cùng mùi hương hoa thoang thoảng. Dưới bóng cây điệp, các bạn học sinh tụ tập chơi đùa, cười nói rộn rã sau những tiết học căng thẳng.
Cây điệp vàng không chỉ làm đẹp cho cổng trường mà còn mang đến niềm vui và sự rực rỡ của tuổi học trò. Mỗi lần nhìn hoa điệp nở, em lại thấy lòng mình rộn ràng, yêu trường lớp hơn bao giờ hết.
Bên con đường làng em có một hàng cây điệp vàng tỏa bóng mát suốt cả dọc đường. Nhưng em thích nhất là cây điệp lớn nhất đứng trước ngõ nhà em - cây như người bạn thân thiết đã gắn bó với bao mùa hè tuổi thơ.
Thân cây điệp thẳng, cao và chắc khỏe. Cành cây vươn ra tứ phía, tán lá tròn đều. Vào mùa nắng, lá điệp xanh biếc, rì rào khi gió thổi qua. Khi hè về, những chùm hoa vàng bắt đầu xuất hiện. Hoa nở từng chùm lớn, rực rỡ dưới nắng, khiến cả con đường như bừng sáng. Cánh hoa mềm, mỏng, rơi xuống phủ kín mặt đất. Mỗi lần đi học về, em thích nhặt mấy cánh hoa vàng ép vào trang vở, như lưu giữ hương sắc mùa hè. Dưới gốc cây, mấy bác nông dân thường ngồi nghỉ chân, trò chuyện vui vẻ sau buổi làm đồng. Cây điệp vàng lặng lẽ che mát, làm cho con đường quê em thêm đẹp, thêm hiền hòa.
Cây điệp vàng không chỉ cho bóng mát mà còn làm sáng cả con đường quê em. Mỗi mùa hè đến, sắc vàng ấy lại gợi trong em cảm giác bình yên và thân thương đến lạ.
Trong công viên gần nhà em có rất nhiều loại cây, nhưng em thích nhất là cây điệp vàng ngay lối vào. Mỗi lần đi dạo cùng mẹ, em đều dừng lại ngắm nhìn những chùm hoa vàng óng đang đung đưa trong gió.
Cây điệp vàng cao vừa phải, thân nâu sậm, dáng thẳng, vươn cao giữa khoảng trời xanh. Cành lá sum suê, lá nhỏ như lá me, xanh tươi mát mắt. Mùa xuân, cây nảy chồi non; mùa hè, hoa nở rộ rực rỡ. Hoa điệp có màu vàng tươi như ánh nắng, cánh mỏng, mịn và hơi cong. Khi nắng lên, hoa càng rực rỡ, nổi bật giữa nền trời trong xanh. Ong bướm bay về hút mật, tạo nên khung cảnh nhộn nhịp mà thơ mộng. Mỗi lần gió thổi, những cánh hoa rơi chao nghiêng rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt cỏ, khiến em tưởng như mưa vàng đang rơi. Dưới bóng cây, mọi người ngồi nghỉ, đọc sách, trò chuyện, còn em thì thích ngồi ngắm hoa và vẽ lại khung cảnh ấy vào cuốn sổ nhỏ của mình.
Cây điệp vàng làm cho công viên thêm tươi đẹp và tràn ngập sức sống. Mỗi khi nhìn hoa vàng nở rực, em lại thấy lòng mình vui vẻ, yêu thiên nhiên và yêu cuộc sống hơn.
Trong khu rừng gần quê em, có một cây lim xanh rất to và cao vút. Mỗi lần theo ba vào rừng, em đều ngước nhìn cây với lòng thán phục, vì cây trông thật mạnh mẽ và kiên cường.
Cây lim xanh ấy có thân to, vỏ sẫm màu, sần sùi như chiếc áo giáp cứng cáp. Cành cây vươn lên cao, tán lá tròn, xanh thẫm, che rợp cả một khoảng trời. Khi nắng chiếu xuống, lá lim xanh ánh lên màu ngọc biếc đẹp mắt. Chim chóc kéo về làm tổ, ríu rít suốt ngày. Vào mùa mưa, rừng lim càng trở nên huyền ảo; những hạt mưa rơi xuống tán lá, tạo nên âm thanh tí tách nghe như bản nhạc thiên nhiên. Dưới gốc cây, rêu phủ xanh mướt, nấm mọc đầy, không khí mát lạnh và ẩm ướt. Mỗi khi có gió lớn, thân cây lim không hề lay chuyển, đứng vững chãi giữa rừng như người chiến sĩ bảo vệ thiên nhiên.
Em rất ngưỡng mộ cây lim xanh - biểu tượng của sức sống mạnh mẽ và sự kiên định. Cây khiến em hiểu rằng: dù cuộc sống có gió bão, chỉ cần vững vàng thì ta vẫn có thể đứng hiên ngang giữa cuộc đời.
Ở sân đình làng em có một cây lim xanh đã hàng trăm năm tuổi. Mỗi khi làng mở hội, cây lim lại tỏa bóng mát rợp cả một góc sân, khiến ai đi qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn.
Thân cây to khổng lồ, rễ nổi lên uốn lượn quanh gốc như những con rắn lớn. Vỏ cây xù xì, phủ mốc, chứng tỏ cây đã sống rất lâu. Cành lim tỏa ra đều bốn hướng, tán lá dày và xanh đậm. Mỗi khi gió thổi, lá rung rinh, phát ra tiếng xào xạc nghe thật êm tai. Dưới bóng cây, dân làng thường tụ tập họp bàn việc chung, các cụ già ngồi kể chuyện xưa, trẻ con vui đùa, chạy quanh gốc cây cười vang. Khi mặt trời lên cao, bóng lim che mát cả sân đình, làm dịu đi cái nóng gay gắt của mùa hè. Đôi khi, những chú chim sâu bay về đậu trên cành, lích chích hót vang, khiến không gian càng thêm rộn ràng. Mỗi mùa lễ hội, người làng treo cờ hoa quanh gốc lim, cây đứng đó trầm tĩnh như một vị thần làng chứng giám niềm vui của mọi người.
Cây lim xanh trong sân đình không chỉ là bóng mát, mà còn là biểu tượng của sự bền bỉ, gắn bó, và đoàn kết của dân làng. Em mong cây sẽ mãi xanh tốt để bảo vệ mái đình quê em.
Cuối tuần nào em và gia đình cũng đến công viên gần nhà chơi, và em thích nhất là ngồi dưới bóng của cây lim xanh to lớn giữa trung tâm công viên.
Cây lim có thân cao, tròn và thẳng tắp, vỏ màu nâu sậm. Cành lim vươn xa, tán lá sum suê, xanh đậm quanh năm. Vào buổi sáng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Trưa đến, bóng cây rợp mát, người dân đến nghỉ ngơi, trò chuyện. Trẻ con thì chơi đuổi bắt quanh gốc cây, tiếng cười vang khắp nơi. Dưới gốc lim, hoa cỏ mọc xanh mướt, ong bướm bay lượn rập rờn. Mỗi khi gió thổi qua, lá cây rung rinh, phát ra tiếng rì rào nghe như lời thì thầm của thiên nhiên. Cây lim xanh đứng đó, tĩnh lặng mà vững chãi, khiến em cảm thấy yên tâm và dễ chịu. Vào mùa mưa, dù gió to hay sấm sét, cây vẫn đứng vững, rì rào hát cùng mưa.
Cây lim xanh trong công viên không chỉ làm đẹp cho cảnh quan mà còn đem lại cảm giác trong lành, dễ chịu cho mọi người. Em yêu cây lim, vì cây như nhắc em về sức sống, lòng kiên cường và vẻ đẹp giản dị của thiên nhiên quanh mình.
Quê em có một khu rừng tràm rộng lớn. Mỗi khi có dịp theo ba vào rừng, em đều bị cuốn hút bởi những hàng cây tràm xanh ngắt, tỏa hương thơm dịu nhẹ trong gió.
Cây tràm thân cao, thẳng tắp, vỏ màu nâu bạc, bong thành từng mảng mỏng như giấy. Lá tràm nhỏ, dài, mọc so le, xanh nhạt và tỏa ra mùi thơm đặc trưng. Khi nắng chiếu xuống, cả khu rừng sáng rực, lá cây phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Gió thổi qua, lá tràm rung rinh, phát ra âm thanh xào xạc như tiếng thì thầm của thiên nhiên. Dưới gốc tràm, hoa dại nở trắng, ong bướm bay rập rờn. Mùa khô, nhựa tràm toả hương thơm khắp nơi; mùa mưa, nước dâng lên, những hàng tràm soi bóng xuống mặt nước, đẹp như tranh. Bọn trẻ trong xóm thường ra rừng tràm chơi, hái lá, nhặt hoa, hoặc tìm tổ chim. Không khí trong rừng mát lành, dễ chịu vô cùng.
Rừng tràm quê em không chỉ là nơi trú ngụ của muôn loài mà còn là niềm tự hào của người dân nơi đây. Em yêu rừng tràm, yêu hương thơm nhẹ nhàng và bóng mát dịu êm của nó.
Dọc con đường làng em có những hàng cây tràm xanh mướt. Mỗi buổi sáng đến trường, em đều đi dưới bóng những tán lá ấy, thấy lòng thật dễ chịu.
Cây tràm thân thẳng, dáng thanh mảnh, cao chừng vài mét. Lá tràm nhỏ, nhọn, mọc dày, xanh nhạt. Mỗi khi có làn gió thổi qua, lá rung lên xào xạc, tạo thành bản nhạc dịu êm của đồng quê. Hoa tràm màu trắng ngà, kết thành từng chùm nhỏ, tỏa hương thơm thoang thoảng. Mùa hoa nở, ong kéo về hút mật, làm cho con đường làng trở nên rộn ràng. Vào buổi trưa nắng, tán cây che mát cả lối đi, giúp người dân đỡ mệt khi đi làm đồng về. Cây tràm không kiêu sa, cũng không rực rỡ, nhưng mang vẻ đẹp giản dị, bền bỉ như người dân quê em vậy.
Em yêu hàng cây tràm ven đường vì nó gắn bó với tuổi thơ em. Mỗi lần gió thổi, nghe lá reo rì rào, em lại thấy lòng mình bình yên, như đang được quê hương ôm ấp.
Bên đầm sen nhà ông ngoại em có một cây tràm cao lớn. Cây đứng nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước lăn tăn, trông thật đẹp mắt.
Thân cây tràm nâu xám, có nhiều lớp vỏ mỏng bong ra từng mảnh. Tán lá xanh tươi, thưa thớt nhưng mềm mại. Khi gió thổi, lá khẽ rung rinh, phản chiếu ánh nắng lấp lánh trên mặt đầm. Vào mùa mưa, hoa tràm trắng nở, hương thơm nhẹ lan khắp không gian. Buổi chiều, chim chóc bay về đậu trên cành, ríu rít hót như kể chuyện. Dưới gốc cây, ông ngoại thường ngồi câu cá, còn em thì hái hoa sen và chơi đùa cùng lũ bạn. Bóng cây in xuống mặt nước, hòa cùng màu hồng của sen, tạo nên bức tranh quê thật thanh bình.
Cây tràm bên đầm nước giản dị mà thân thương. Mỗi khi nhớ về quê, em lại nhớ hình ảnh cây tràm soi bóng, gợi cảm giác yên bình, mộc mạc và gần gũi đến lạ.
Giữa khu vườn nhỏ của nhà em có một cây khế sai trĩu quả. Cứ đến mùa, cây lại khoác lên mình màu vàng óng của những chùm khế chín, khiến ai nhìn cũng thấy thích thú.
Cây khế không cao lắm, thân màu nâu nhạt, cành tỏa rộng. Lá khế nhỏ, xanh non, mọc san sát nhau. Hoa khế bé xíu, màu tím hồng, mọc thành từng chùm nhỏ xinh. Khi hoa rụng, những quả khế non bắt đầu xuất hiện. Quả khế hình ngôi sao, khi còn xanh thì vị chua, khi chín ngả vàng thì thơm ngọt dịu. Buổi chiều, em và mẹ thường hái khế chín đem rửa sạch rồi cắt miếng để ăn. Vị ngọt thanh hòa cùng chút chua nhẹ khiến em thích mê. Dưới tán khế, em thường ngồi học bài hoặc đọc truyện, bóng cây che mát và thoang thoảng mùi hoa dễ chịu.
Cây khế không chỉ cho quả ngon mà còn gắn liền với tuổi thơ em. Mỗi khi nhìn cây, em lại nhớ đến câu chuyện cổ tích “Ăn khế trả vàng” mà bà từng kể, thấy cây khế thật kỳ diệu và đáng yêu.
Trong sân nhà bà ngoại em có một cây khế đã hơn hai mươi năm tuổi. Cây vừa cho bóng mát, vừa cho quả ngọt, là niềm tự hào của cả nhà bà.
Cây khế có thân to, vỏ sần sùi, nhiều cành tỏa ra khắp bốn phía. Lá khế xanh mướt, tán lá xòe rộng che mát cả một góc sân. Mùa xuân, hoa khế nở tím hồng, nhỏ li ti, điểm xuyết giữa những tán lá xanh trông thật đẹp. Rồi từ những chùm hoa ấy, quả khế non dần lớn lên, xanh bóng và mướt mát. Khi chín, khế chuyển sang màu vàng tươi, vỏ mỏng, mọng nước. Em thích nhất là lúc hái khế cùng bà, tay cầm rổ, tay đưa cao hái những chùm khế trĩu trịt, nghe tiếng lá xào xạc thật vui tai. Mỗi khi ăn, vị ngọt mát của khế khiến em nhớ mãi.
Cây khế nhà bà không chỉ cho quả ngon mà còn lưu giữ bao kỷ niệm ấm áp. Mỗi lần về quê, em lại chạy ngay ra sân, ôm lấy thân cây và cảm nhận hương quê dịu dàng từ bóng mát của cây khế.
Em rất thích truyện “Ăn khế trả vàng”, nên mỗi khi nhìn thấy cây khế, em lại nhớ đến câu chuyện ấy. Cây khế đối với em không chỉ đẹp mà còn chứa đựng bài học sâu sắc về lòng nhân hậu và công bằng.
Trong tưởng tượng của em, cây khế trong truyện chắc hẳn rất tươi tốt. Thân cây chắc khỏe, cành lá sum suê, mùa nào cũng xanh mướt. Hoa khế tím hồng nở rộ, tỏa hương thơm ngát. Rồi từng quả khế vàng mọng nước lấp ló giữa tán lá. Chim thần bay đến đậu trên cành, mổ từng quả khế chín rồi nói với người em hiền lành: “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng.” Hình ảnh ấy thật đẹp, khiến em mơ màng mỗi khi đọc truyện. Em tưởng như cây khế cũng biết nói, biết cảm thông với người hiền lành và trừng phạt kẻ tham lam.
Cây khế trong truyện là biểu tượng của lòng tốt và sự công bằng. Nhờ câu chuyện ấy, em càng thêm yêu loài cây quen thuộc này - vừa gần gũi, vừa chứa đựng ý nghĩa sâu sắc.
Những bài văn tả cây bóng mát không chỉ giúp các em học sinh trau dồi vốn từ, mà còn nuôi dưỡng tình yêu thiên nhiên và quê hương. Dưới bóng những tán cây xanh, tuổi thơ được nâng niu, ký ức được lưu giữ và lòng biết ơn được vun đắp mỗi ngày. Hãy đọc, cảm nhận và viết lại bằng chính cảm xúc của mình để mỗi bài văn đều mang hơi thở riêng, giản dị mà chân thành.
Link nội dung: https://superkids.edu.vn/bai-van-ta-ve-cay-bong-mat-a13469.html