Thơ Nguyễn Nhật Ánh cũng đa dạng và đặc sắc không thua kém gì truyện và tiểu thuyết của ông. Từ thơ tình yêu, tình bạn đến những vần thơ về thiên nhiên đều mang đến cho người đọc cảm xúc rung động, bồi hồi.
Dưới đây là các tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Nhật Ánh mà bạn không thể bỏ qua.
Khi trang sách mở ra Khoảng trời xa xích lại Bắt đầu là cỏ dại Thứ đến là cánh chim Sau nữa là trẻ con Cuối cùng là người lớn
Trong trang sách có biển Em thấy những cánh buồm Trong trang sách có rừng Với bao nhiêu là gió
Trang sách còn có lửa Mà giấy chẳng cháy đâu Trang sách có ao sâu Mà giấy không hề ướt
Trang sách không nói được Sao em nghe điều gì Dạt dào như sóng vỗ Một chân trời đang đi.
Lời bình:
Thơ Nguyễn Nhật Ánh mượn hình ảnh trang sách mở để khơi gợi sự khám phá, phiêu lưu của tâm hồn. Mỗi trang sách là một thế giới mới, mang đến niềm vui và tri thức, một trải nghiệm không giới hạn cho người đọc.

Có một mặt trời Trong ngực em Mỗi ngày Em mổi sớm mai lên LÒng tôi buổi ấy Tương tư nắng Không phải hoa quỳ Vẫn hướng dương.
Lời bình:
Hoa hướng dương trong thơ ông tượng trưng cho sự vươn lên, tìm kiếm ánh sáng, giống như con người luôn hướng về những giá trị tích cực, đẹp đẽ trong cuộc sống. Tinh thần lạc quan, kiên định là thông điệp của bài thơ.
Ở một nơi núi thò chân xuống biển Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi Em yêu núi còn anh thì thích biển Tự bao giờ núi và biển sinh đôi.
Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại Anh dang tay sợ núi lấn ra dần.
Ta đâu biết núi một đời yêu biển Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang.
Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo Là đại dương của biển đấy em ơi Là lũng thấp đèo cao núi không leo nổi Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào.
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy Một gang tay đủ vời vợi muôn trùng Em xích lại hay chờ anh xích lại Biển xô vào sao núi cứ phân vân?
Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê!
Anh yêu biển nhưng anh không là biển Khi xa nhau đâu biết lối quay tìm Em yêu núi và em không là núi Bước chân nào đứng lại với thời gian?
Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi Em yêu núi còn anh thì thích biển Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi…
Lời bình:
Tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh là sự kết hợp giữa hình ảnh biển cả và thiên nhiên hùng vĩ với đời sống con người, mang đến cảm giác gần gũi, hài hòa với thiên nhiên, đồng thời khơi dậy tình yêu đối với môi trường.
Giọt nắng nào rơi trúng vai tôi Tôi ngước lên, mùa đã xuân rồi Tình như áo cũ lâu không mặc Chiều lòng nắng mới lấy ra phơi.
Tiếng chim nào rơi trúng vai tôi Tôi ngước lên, mùa vải chín rồi Tu hú về bên hè đánh thức Ngôi sao buồn mọc phía xa xôi.
Chiếc lá nào rơi trúng vai tôi Tôi ngước lên, trời chớm thu rồi Chợt thấy mây giăng ngoài cửa lớp Biết rằng áo trắng đã ra chơi…
Lời bình:
Nguyễn Nhật Ánh vẽ nên hình ảnh tươi sáng của tuổi trẻ qua màu áo trắng học trò, với những buổi chiều ra chơi đầy mộng mơ và tự do. Bài thơ gợi nhớ ký ức về thời học sinh hồn nhiên và trong sáng.
Sẽ không ai biết đến các chú Nếu không có nàng Nàng đến… Và thế là các chú tự dưng nổi tiếng
Chứ các chú thì nào có gì Những chiếc ghế bé tẹo của các chú Ai mà thèm ngồi Bây giờ người ta thích ngồi trên những chiếc ghế cao thật cao Thậm chí cao hơn chính người ngồi lên chúng Và những thứ đĩa, tách con con mà các chú thường dùng Thú thật chẳng ai màng đâu Bây giờ người ta thích ăn những miếng thật to Những miếng ăn không phải của mình Người ta lại càng thích Rồi những chiếc giường nhỏ nhắn như đồ chơi kia Trong thời buổi bây giờ chỉ đáng bày trong tủ kiếng Người ta đã chế ra những chiếc giường thuận tiện Có thể vừa xoay dọc lại xoay ngang
Vì vậy suy cho cùng Các chú chẳng có gì phải lên mặt Nếu mụ dì ghẻ không xua nàng vào rừng Để nàng phải sợ hãi vì dẫm lên gai và đá nhọn Vì nhìn thấy từng đàn thú dữ lượn quanh Trước khi ngạc nhiên lạc vào căn nhà chẳng ra nhà của các chú Lại là thứ nhà chẳng ở mặt tiền Bây giờ có cho thuê cũng chẳng ai thèm mướn
Mà các chú cũng chẳng phải tử tế gì Các chú đừng hòng bịp ta Trẻ em khắp thế giới đều nghe các chú ngoác mồm kêu toáng lên như một lũ quạ ưa sinh sự: - Ai đã ngồi lên chiếc ghế xinh đẹp của tôi? - Ai đã ăn ở đĩa nho nhỏ của tôi? - Ai đã nếm rau của tôi? - Ai đã lấy nĩa bé xíu của tôi để xiên thức ăn? - Ai đã lấy dao xinh xắn của tôi đem cắt gì rồi? - Đã có ai uống nước ở ly của tôi? - Ai đã giẫm lên giường của tôi? Thật buồn cười Các chú cứ nhặng xị cả lên Như những con rối ngốc nghếch Các trò nhếch nhác ấy không ai là không hay biết Chỉ trừ có nàng Lúc ấy nàng đang ngủ Điều đó thật may cho các chú.
Nhưng ta chỉ nói thế thôi Dù sao ta cũng muốn làm người anh em của các chú Ta không thích ngồi trên những chiếc ghế cao hơn đầu người Ta không thích giành giật miếng ngon của kẻ khác Ta không thích tự chôn mình trên những chiếc giường biết co giãn Ta sẽ từ bỏ căn nhà mà ta không bao giờ có Để đến ở với các chú Chật chội một tí cũng chả sao Ta sẽ sung sướng ngồi vào chiếc ghế bé tẹo Ăn những món ăn bé tẹo trong cái đĩa bé tẹo Và uống nước trong cái ly cũng bé tẹo nốt Duy chiếc giường của ta thì không bé chút nào Ta sẽ đóng chiếc giường của ta vừa với khổ người nàng Trên đó, nàng sẽ ngủ, sẽ mơ thấy, sẽ nói mê Còn ta, ta nằm dưới đất Vì ta thích nằm dưới đất Vì ta là thợ rừng Gã thợ rừng không bao giờ đốn củi Suốt ngày ngồi dập xoá những câu thơ
Các chú đừng buồn vì sợ ta quấy rầy Ta hứa sẽ không làm phiền đến các chú Các chú cũng đừng sợ rằng thế giới này chỉ biết có bảy chú lùn và một nàng Bạch Tuyết Mà bây giờ phải sửa lại truyện cổ tích của Grimn Các chú đừng lo Này ta bảo thật Ta cần quái gì những trang sách Ta cần gì lưu danh như các chú Ta đến và ở lại, thế thôi Trẻ em có thể sẽ không biết đến ta Nhưng nàng biết, thế là đủ Khi các chú kéo nhau vào rừng Ta sẽ ở nhà bảo vệ nàng Tránh xa những quả táo ngon mắt đã bị tẩm thuốc độc (Tặng nhau những quả táo ngon mắt đã được tẩm thuốc độc Thời buổi bây giờ vẫn có) Ta sẽ lang thang trong rừng lúc mặt trời chưa mọc Hái cho nàng mười lăm giỏ đầy Những quả táo chín mọng còn đẫm hơi sương Buổi sáng, trước khi nàng thức giấc Ta đã kịp cắm những bông hoa quanh bốn góc giường nàng ngủ Những bông hoa tự tay ta gieo hạt và chăm sóc
Các chú phải biết rằng Với nàng, ta sẽ làm tất cả những gì ta làm được Những gì không làm được ta cũng làm Chung quy, chỉ vì ta yêu nàng Và để nàng kịp yêu ta Trước khi gã hoàng tử và lũ thị vệ dở hơi kịp phi ngựa đến
Lời bình:
Với nét kể chuyện hóm hỉnh, Nguyễn Nhật Ánh đã làm sống lại hình ảnh cổ tích quen thuộc của Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nhưng qua góc nhìn tươi mới, mang tính đương đại, gần gũi với tuổi trẻ ngày nay.
Đừng như công chúa Ngủ mê trong rừng Nằm hoài trên cỏ Có ngày đau lưng
Mà như cô Tấm Ngồi bên hiên nhà Để anh qua ngõ Có người trông ra
Đừng như trái thị Rớt bị bà già Cất trong hũ gạo Coi chừng chuột tha
Mà như hoa thắm Lung linh trong vườn Một lần lỡ ngắm Một đời lỡ thương
Đừng như, em nhé Đông xám lạnh lùng Mà như, em nhé Xuân hồng bâng khuâng
Để anh qua ngõ Em còn trông ra Để em pháo đỏ Anh còn hương hoa…
Lời bình:
Thơ Nguyễn Nhật Ánh nhắn nhủ người đọc, đặc biệt là phái nữ, đừng sống cuộc đời bị động như những nàng công chúa trong cổ tích, mà hãy chủ động viết nên câu chuyện của chính mình, không cần chờ đợi một phép màu.

Chiều lộng gió nơi nào em sẽ tới Con đường nào nằm thức đợi chân qua Đằng trước ạ, xin em đừng bước vội Tuổi thơ ngây em hãy cứ la cà
Ngày tháng xế ở cuối mùa tịch mịch Thời gian đi không chừa lối quay về Hoa từng cánh rụng dần trong ký ức Tuổi trăng tròn em hãy cứ si mê
Ai nỡ trách một đôi lần vụng dại Khi soi gương mình chẳng nhận ra mình Mắt bỗng biếc khi mùa vàng đã lại Thắp trong hồn một chiếc lá mong manh
Chân chim sẻ chiều nay em bước tới Trái dầu khô xoay tít ở trong chiều Đằng trước ạ, xin em đừng quay lại Kẻo nắng vàng ngần ngại chẳng bay theo
Lời bình:
Mùa vàng trong thơ tượng trưng cho những mùa bội thu của cuộc sống, với màu sắc ấm áp và niềm vui. Nguyễn Nhật Ánh gửi gắm vào đây lòng biết ơn cuộc đời và mong muốn mọi người luôn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Đầu xuân ra sông giặt áo Vai sờn đâu dám mạnh tay Mùi gió mùi sương mùi nắng Theo nhau xuống bến sông này.
Da thịt đứa nào cũng chai Nắng táp càng thêm gân guốc Chỉ sợ ba cái áo quần Mưa nắng làm sao khỏi mục.
Chiếc áo bữa nay đứt cúc Ngày mai lại toạc trên lưng Quanh năm vá dọc vá ngang Cũng đủ giang hồ thành nết.
Suốt ngày ăn thua với đất Cách chi áo chẳng bạc màu Gai đâm vào thịt chẳng đau Tiếc áo thêm vài mụn vá.
Có điều thanh niên bất sá Hào khí vốn ở trong lòng Đất trời cũng còn chạy mặt Kể gì miếng rách sau lưng.
Ra sông giặt áo đầu xuân Thấy lòng tự dưng xúc động Dòm sông thấy nước vẫn đầy Ngó áo biết tình còn nặng.
Mồ hôi cứ như muối trắng Làm sao áo chẳng mặn nồng Sớm gió chiều mưa trưa nắng Bốn mùa thấm cả vào trong.
Ra sông giặt áo đầu xuân Ề à ba câu vọng cổ Đất nước còn nhiều gian khổ Mai ta lại mặc áo này.
Lời bình:
Hình ảnh giặt áo đầu xuân là biểu tượng của sự thanh lọc, đổi mới. Bài thơ gợi tả không khí nhẹ nhàng của những ngày đầu năm, khi con người chuẩn bị cho mình một khởi đầu mới, tràn đầy hy vọng.
Sinh nhật em chẳng biết tặng gì Tặng đôi dép nhỏ để em đi Tặng cây viết nhỏ cho em viết Hay tặng vầng trăng đã dậy thì
Hay tặng em một buổi dạo chơi Cỏ xanh dưới đất, mây trên trời Anh mười lăm tuổi, em mười bốn Quên mất rằng ta đã lớn rồi
Hay tặng em một sớm mai hồng Cụm mây vàng chở nắng đi rong Mênh mông trời đất không bờ bến Kiếm chỗ nào cho mưa xuống thăm
Hay tặng em một chuyện tình dài Đọc hoài mà chưa tới chương hai Yêu hoài mà vẫn chưa tan vỡ Xa cách hoài mà chẳng nhạt phai
Rốt lại thì anh biết tặng gì Thôi, tặng một ngày nói chi Ngồi im chỉ để nghe sau áo Hai trái tim cười rất đáng nghi.
Lời bình:
Nguyễn Nhật Ánh mượn dịp sinh nhật để nói về thời gian và kỷ niệm, những cột mốc trong cuộc sống. Đây là dịp để nhìn lại, tri ân quá khứ và đón chờ những điều tốt đẹp phía trước.
Từ khi yêu em, Anh đã biết nỗi buồn Và nỗi buồn cũng biết mặt anh Và ngày mai nếu nỗi buồn tìm đến Cũng như là gõ cửa người quen
Chỉ mong nổi buồn đừng gõ cửa tâm hồn em Căn phòng xinh của những chú mèo lười Nơi trú ngụ những ngôi sao may mắn Nơi chuông đồng hồ chỉ điểm những giờ vui.
Lời bình:
Với tình cảm dịu dàng, bài thơ viết cho chú mèo lười vừa thể hiện sự yêu thương, vừa truyền tải thông điệp nhẹ nhàng về cuộc sống thoải mái, tự do nhưng vẫn cần sự nỗ lực và chăm chỉ để đạt được điều tốt đẹp.
Trên đường Ngô Thời Nhiệm có một cây ngọc lan Ngày nào nó cũng toả hương thơm Tôi đi qua đấy, tôi nhìn nó Nó cũng nhìn tôi rất dịu dàng
Rồi bỗng một hôm nó hỏi tôi Người con gái ấy ở đâu rồi Lâu nay sao chẳng đi cùng với Nó hỏi làm tôi khó trả lời
Em ạ, ngọc lan cứ ngẩn ngơ Hình như nó tiếc cánh hoa xưa Mà em vẫn thích cài lên tóc Để giữ mùi hương đến tận nhà
Vậy đó, ngọc lan cứ giận hoài Theo như nó nói, tại vì tôi Vụng về nên để em đi mất (Nó chẳng làm sao hiểu cuộc đời!)
Trên đường Ngô Thời Nhiệm có một cây ngọc lan Bây giờ nó vẫn toả hương thơm Nhưng khi qua đấy, tôi nhìn nó Nó chẳng nhìn tôi lấy một lần!
Lời bình:
Ngọc Lan là biểu tượng của sự tinh khôi và thanh khiết. Bài thơ khơi gợi sự bình yên, nhẹ nhàng mà sâu lắng, giống như cảm giác thư thái khi đứng dưới bóng cây Ngọc Lan trong một chiều yên ả.
Các bài thơ của Nguyễn Nhật Ánh chủ yếu xoay quanh tình yêu, tình bạn và tình cảm cho quê hương đất nước. Dưới đây là tổng hợp một số tác phẩm viết riêng về tình yêu với bao nỗi niềm khiến người đọc cũng phải day dứt mà bạn nên đọc.
Hàng me xanh ngắt Có tự bao giờ Mà nay đứng đó Cho em làm thơ.
Con đường ta qua Đến nay bao tuổi Em qua trăm buổi Em lại nghìn lần Mà sao bối rối Khi cầm tay anh.
Bầu trời hình vuông Nằm trên cao ốc Mặt trời đứng nấp Sau những mái nhà Để dành bóng mát Cho người đi xa.
Em ơi lắng tai Nghe thành phố thở Bằng tiếng sóng vỗ Dưới những thân tàu Bằng hương rừng già Trên vai bộ đội Bằng hương đồng nội Thanh niên xung phong Bằng mùi dầu xăng Bằng bao tiếng động Âm thanh cuộc sống Gõ đều ngày đêm.
Anh đi cùng em Qua trăm góc phố Lòng chẳng hề quên Từng viên đá nhỏ.
Mai chiến trường xa Dẫu nhiều gian khổ Trái tim thành phố Vẫn đập trong người Như là cuộc sống Như là tình yêu Như là nỗi nhớ Suốt đời mang theo…
Lời bình:
Đây là một trong những bài thơ hay của Nguyễn Nhật Ánh có sự kết hợp giữa tình yêu và nỗi nhớ. Thành phố trở thành nhân chứng cho tình yêu lứa đôi, nhưng cũng là nơi ghi lại nỗi buồn, sự chia xa. Nguyễn Nhật Ánh vẽ nên một khung cảnh đầy cảm xúc, nơi hạnh phúc và nỗi nhớ đan xen, làm tăng thêm sự lãng mạn và hoài niệm.
Mùa hè nào gặp gỡ Mùa hè nào chia ly Mùa hè nào hội ngộ
Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?
Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất Xin trả lại cho tôi Xin trả lại cho tôi người yêu tôi Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô Ấy chính là mùa hè của tôi Ngủ quên trong nách lá Những ngọt bùi tôi đã nếm trải Những đắng cay tôi đã nếm trải Những mùa hè bỏng rát sau lưng Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?
Lời bình:
Mùa hè trong thơ Nguyễn Nhật Ánh là mùa của sự gặp gỡ, kỷ niệm và chia ly. Bài thơ gợi lên không gian rực rỡ, nhưng cũng đầy nuối tiếc. Sự gặp gỡ ấy không chỉ đơn thuần là khoảnh khắc của thời gian mà còn là sự đan cài của cảm xúc - một cuộc hẹn không bao giờ quên trong lòng người trẻ.
Thiếu một nửa, tôi đi tìm một nửa Một nửa nắng vàng, một nửa mưa bay Một nửa khuya, một nửa chiều, nửa gió Ai sẽ là một nửa của tôi đây?
Nhớ một nửa, tôi đi tìm một nửa Một nửa đường xa, một nửa bụi hồng Một nửa vui, một nửa buồn, nửa giận Bạn có là một nửa của tôi không?
Khuyết một nửa, tôi đợi chờ một nửa Như rằm chờ một nửa của vầng trăng Như câu hỏi đợi một người để hỏi: Bạn có là một nửa của tôi chăng?
Lời bình:
Bài thơ Nguyễn Nhật Ánh - Một nửa chứa đựng những suy tư về sự thiếu hụt và tìm kiếm. Một nửa không chỉ là về tình yêu mà còn là ẩn dụ cho sự không trọn vẹn trong cuộc sống. Nguyễn Nhật Ánh khéo léo diễn tả cảm giác chông chênh khi mỗi người đều mơ ước tìm được một nửa hoàn hảo, nhưng sự trọn vẹn đó đôi khi vẫn còn xa vời.

Một người bỏ một người đi Một bài thơ dở dang vì Lãng quên Giữa trời Sao mọc lênh đênh Một đàn cá lội Buồn tênh chân cầu Một người Đi mất từ lâu Để người kia hát Về đâu hỡi người Hoa bâng khuâng Rụng không lời Chim bay ngơ ngác Cuối trời hoàng hôn
Lời bình:
Bài thơ khắc họa nỗi buồn chia ly khi một người rời xa, để lại nỗi đau và trống vắng trong lòng người ở lại. Nguyễn Nhật Ánh diễn tả cảm giác mất mát một cách tinh tế, với sự tiếc nuối, hoài niệm về những gì đã qua, như một lời thầm thì về sự phai mờ của tình cảm theo thời gian.
Thương nhau mấy núi cũng trèo Nhà em lầu chín khó leo quá chừng Chân đi một bước lại dừng Ngó lên, lại nhủ: hay đừng yêu em!
Dành cho anh một chỗ buổi chiều Dành cho anh một chỗ tình yêu Dành thêm một chỗ cho anh đứng Bên cạnh đời em lúc quạnh hiu.
Trái tim nằm ở trong người Đâu như quần áo mà phơi ra ngoài Nếu em còn trách anh hoài Thôn Đông ngại nói, thôn Đoài nói đi!
Ghé thăm em một chút rồi đi Ngồi thêm cũng chẳng nói năng chi Lòng em cửa khép then cài lắm Chẳng biết ngày xuân sắp lỡ thì
Ngày mai xa cách nhau rồi Đừng quên anh đã từng ngồi bên em Sau này, ai nói yêu thêm Chỉ là nhắc lại điều em nghe rồi…
Hình như trong gió có mưa theo Nghìn núi xanh xa có vạn đèo Trái tim em cũng hình như có Con đường qua đó rất cheo leo?
Lời bình:
Nguyễn Nhật Ánh sử dụng thể thơ tứ tuyệt để truyền tải tình cảm cô đọng, sâu lắng. Tứ tuyệt cho nàng vừa là lời ngợi ca vẻ đẹp của người con gái, vừa thể hiện sự ngưỡng mộ và tôn vinh cái đẹp trong thơ ca. Bài thơ gọn gàng nhưng đầy cảm xúc, khiến người đọc suy ngẫm về sự trong sáng và tinh tế của tình yêu.
Tôi là hòn sỏi buồn Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân.
Người con gái tóc dài che mặt Em đến từ đâu và em sẽ về đâu Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ Xin chiều đừng qua mau. Tôi là kẻ ngu ngơ, bị tình yêu đánh lưới Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi ? Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt Chiêm bao sao chỉ một người ?
Lời bình:
Hòn sỏi trong bài thơ là biểu tượng cho sự lẻ loi, cô độc. Dưới ngòi bút của Nguyễn Nhật Ánh, hòn sỏi tưởng như vô tri lại mang đầy tâm sự, thể hiện sự buồn bã, đơn độc của con người giữa cuộc đời. Bài thơ là một thông điệp nhẹ nhàng về sự cô đơn, về những khoảng lặng trong tâm hồn mà ai cũng có thể trải qua.
Đêm hái lời chim dành tặng ban mai Đêm xâu cho anh một tiếng thở dài Đêm trồng tặng em một mùa hoa cúc Để em nhìn hoa nhớ chiều đã khuất.
Đêm mọc giùm anh sợi tóc thời gian Đêm chảy giùm em lệ của địa đàng Dắt díu nhau qua những ngày nương náu Gọi người ta yêu là người yêu dấu
Đêm ủ giùm em hoa trái ban ngày Nuôi nấng giùm anh men của cơn say Lời của đêm đen không hề gian dối Tự giấu mình đi, đêm làm bóng tối…
Lời bình:
Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa đêm như một không gian trầm lắng, nơi con người đối diện với chính mình và những suy tư, trăn trở. Đêm trong thơ ông không chỉ là bức màn của bóng tối mà còn là lúc những cảm xúc sâu kín nhất được bộc lộ, làm tăng thêm sự u hoài và nỗi niềm của con người.
Xin đừng buồn em nhé Mùa xuân xanh đã qua rồi Xin em đừng tựa cửa Lá vàng nào không rơi Mùa thu nào không vàng Bóng chiều nào không trôi Gặp nhau làm chi vội Để mai người xa tôi.
Lời bình:
Bài thơ như một lời nhắc nhở về sự vội vàng trong tình yêu và cuộc sống. Nguyễn Nhật Ánh khuyên người đọc hãy trân trọng từng khoảnh khắc, đừng vội vàng đánh mất những điều quý giá. Tình yêu cần có thời gian để nảy nở và trưởng thành, như một bông hoa cần thời gian để nở rộ.
Có những lúc Tôi ngỡ ngàng Tự hỏi Tại vì sao Tôi lại yêu em Khi mặt trời Sắp lẫn vào đêm Không gì cả Sao lòng tôi Lại nhớ Chiếc lá rơi Trong chiều nổi gió Tôi nhặt lên Mà chẳng để làm gì Và chiều nào sững bước Giữa chân đi Lòng không hiểu Vì sao mình đứng lại Ngậm trên môi Một nhành cỏ dại Chợt hiểu rằng Tôi đã khác tôi xưa Trong nỗi buồn vô cớ Lúc trời mưa Trong mơ mộng Khi hiên ngoài nhạt nắng Tôi chợt biết Có một ngày Đã đến
Lời bình:
Bài thơ nói về những khoảnh khắc đặc biệt trong cuộc đời - một ngày đã đến tượng trưng cho sự thay đổi, bước ngoặt lớn trong cuộc sống hoặc tình cảm. Nguyễn Nhật Ánh sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng đầy cảm xúc để khắc họa những giây phút mà ta sẽ nhớ mãi, những ngày tháng đã để lại dấu ấn sâu đậm.
Những điều lòng muốn nói Sao chẳng nói được gì Những điều không muốn nói Lại nói mãi em nghe Nhớ ngày xưa tuổi nhỏ Ta suốt ngày bên nhau Kể bao điều thầm kín Lòng có ngại gì đâu Bây giờ sao quá khó Lòng anh và tình em Chút hương thầm trong gió Biết ngày nào bay lên Nếu biết tình như thế Chẳng lớn lên làm gì Thà như ngày thơ ấu Hai đứa cầm tay đi
Lời bình:
Thà như ngày thơ ấu là tiếng lòng hoài niệm về một thời ngây thơ, vô tư lự. Nguyễn Nhật Ánh bày tỏ mong muốn được trở lại những năm tháng hồn nhiên, khi cuộc sống còn chưa vướng bận những lo toan và đau khổ. Bài thơ gợi lên cảm giác tiếc nuối, nhưng cũng là lời nhắc nhở về việc trân trọng hiện tại và những giá trị giản đơn trong cuộc sống.
Những bài thơ Nguyễn Nhật Ánh hay và xuất sắc nhất đã được tổng hợp chi tiết trong bài viết trên. Từ các tác phẩm này, bạn sẽ thấy rõ phong cách sáng tác của Nguyễn Nhật Ánh và lý do vì sao ông nổi tiếng đến vậy. Để theo dõi thêm nhiều tác phẩm thơ hay, bạn đừng quên theo dõi Vanvn.net.
Link nội dung: https://superkids.edu.vn/tho-nguyen-nhat-anh-a17389.html