1. Mở bài
Giới thiệu người mà em yêu quý nhất là ai (quan hệ với em).
Nêu lý do vì sao em yêu quý người ấy (vì người đó tốt bụng, hiền lành, thương em, hay giúp đỡ, v.v...).
Ví dụ: Trong cuộc sống, có rất nhiều người để em yêu quý, nhưng người em luôn kính trọng và thương mến nhất chính là mẹ - người luôn chăm sóc, lo lắng cho em từng bữa ăn, giấc ngủ.
2. Thân bài
Tập trung miêu tả ngoại hình - tính cách - hành động - kỷ niệm với em.
Có thể chia mạch tả như sau:
a. Miêu tả khái quát
Ví dụ: Mẹ em năm nay hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài đen óng và nụ cười hiền hậu.
b. Miêu tả chi tiết tính cách và hành động
Ví dụ: Mỗi sáng, mẹ dậy sớm nấu ăn cho cả nhà, đánh thức em bằng giọng nói dịu dàng. Dù bận rộn, mẹ vẫn dành thời gian giúp em học bài.
c. Kể một vài kỷ niệm hoặc tình huống
Ví dụ: Có lần em bị ốm, mẹ thức cả đêm canh chừng, lau trán cho em từng chút một. Khi em tỉnh dậy, mẹ chỉ mỉm cười: “Con khỏe lại là mẹ vui rồi.”
3. Kết bài
Ví dụ: Em yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ là người thắp sáng cuộc đời em bằng tình yêu thương bao la. Em hứa sẽ chăm ngoan học giỏi để không phụ lòng mẹ.
Bài văn mẫu 1
Mẹ là người mà em yêu quý nhất trên đời. Ngay từ khi em còn nhỏ, mẹ đã luôn ở bên cạnh, dạy dỗ và che chở cho em bằng tình thương bao la như biển cả. Mẹ không chỉ là người chăm sóc em từng bữa ăn, giấc ngủ mà còn là người bạn thân thiết, luôn lắng nghe và sẻ chia cùng em mọi chuyện trong cuộc sống. Mỗi khi em buồn hay gặp khó khăn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của mẹ, lòng em lại cảm thấy ấm áp và bình yên đến lạ.
Mẹ em năm nay ngoài ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền hậu với đôi mắt đen láy đầy yêu thương. Mái tóc dài đen mượt thường được mẹ buộc gọn gàng sau gáy. Làn da mẹ hơi rám nắng vì phải làm việc vất vả, đôi bàn tay gầy gầy đã chai sạn nhưng vô cùng ấm áp. Mỗi sáng, mẹ luôn là người thức dậy sớm nhất nhà. Trong khi mọi người còn đang say ngủ, mẹ đã dậy nấu ăn, chuẩn bị quần áo cho em đến trường. Mùi cơm nóng hổi hòa với hương canh rau thơm ngát khiến căn nhà nhỏ tràn đầy hơi ấm. Có hôm trời mưa, mẹ vẫn cặm cụi gấp áo cho em, dặn: “Con nhớ mang áo mưa, đừng để ướt lạnh nhé.” Mỗi lần nghe giọng mẹ, em thấy lòng mình như được chở che. Mẹ không chỉ lo cho em về vật chất mà còn quan tâm đến tâm hồn em. Khi em bị điểm kém, mẹ không trách mắng mà nhẹ nhàng bảo: “Sai thì sửa, không ai học giỏi ngay được, con cố gắng là mẹ vui rồi.” Chính sự bao dung ấy khiến em thêm thương mẹ và muốn cố gắng hơn mỗi ngày. Buổi tối, mẹ thường ngồi cạnh khi em học bài, ánh đèn hắt lên khuôn mặt mẹ hiền như ánh trăng. Mẹ vừa khâu vá, vừa khẽ ngân một bài hát ru quen thuộc, khiến em thấy bình yên vô cùng.
Em yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ là người đã hi sinh thầm lặng cho em có một tuổi thơ hạnh phúc. Em luôn tự nhủ phải học thật giỏi, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng. Mai này dù đi xa, dù có lớn đến đâu, em vẫn muốn quay về ôm mẹ thật chặt và nói: “Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi.”
Bài văn mẫu 2
Trong cuộc đời em, người mà em yêu quý và biết ơn nhất chính là mẹ. Mẹ là người đã sinh ra, nuôi nấng, dạy dỗ và dành trọn vẹn tình yêu thương cho em. Mỗi ngày trôi qua, mẹ đều âm thầm làm biết bao việc mà chẳng bao giờ than vãn, chỉ để gia đình được ấm êm và hạnh phúc.
Mẹ em năm nay ba mươi ba tuổi, dáng người gầy, khuôn mặt trái xoan và nụ cười luôn tươi tắn. Mẹ có đôi mắt đen sáng như hai hòn ngọc, mỗi khi nhìn em lại ánh lên sự dịu dàng. Đôi bàn tay mẹ gầy và khô ráp, nhưng với em đó là đôi bàn tay đẹp nhất thế gian vì đã chăm sóc, nâng niu em từng ngày. Buổi sáng, khi mặt trời chưa mọc, mẹ đã dậy nấu bữa sáng cho cả nhà. Khi em còn ngái ngủ, tiếng chảo lách cách và mùi cơm mới thơm phức từ bếp khiến em nhận ra mẹ đã bắt đầu một ngày mới. Có những hôm mẹ phải đi chợ sớm để kịp giờ làm, vẫn không quên đặt sẵn phần ăn cho em cùng lời nhắn nhỏ: “Con ăn sáng rồi hãy đi học nhé.” Buổi chiều mẹ về, dù mệt nhưng vẫn hỏi han chuyện học của em, xoa đầu khi thấy em ngoan, và khẽ trách yêu khi em lười học. Có lần em bị ốm, mẹ thức trắng đêm đặt khăn lên trán, giọng run run: “Con cố ngủ nhé, mai sẽ đỡ thôi.” Dù đôi mắt mẹ thâm quầng vì thiếu ngủ, mẹ vẫn cười thật hiền. Chính nụ cười ấy làm em cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ.
Em rất yêu mẹ. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, dịu dàng và hi sinh thầm lặng nhất mà em từng biết. Em ước rằng mẹ sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc để mãi là ngọn đèn dẫn đường cho em trong cuộc đời này. Dù lớn lên, đi đến đâu, hình ảnh mẹ vẫn mãi là điều thiêng liêng nhất trong trái tim em.
Bài văn mẫu 1
Người em yêu quý và kính trọng nhất chính là ba - người luôn mang đến cho em cảm giác an toàn và niềm tự hào. Ba không chỉ là trụ cột của gia đình mà còn là người thầy dạy em những bài học đầu đời về lòng dũng cảm và trách nhiệm.
Ba em năm nay khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao, khỏe mạnh và đôi vai rộng như muốn che chở cả thế giới. Gương mặt ba rám nắng, đôi mắt sâu và nụ cười hiền hậu. Mỗi sáng, ba thường dậy sớm cùng mẹ chuẩn bị đồ ăn rồi đưa em đến trường. Khi em bước xuống xe, ba luôn dặn: “Con nhớ cẩn thận, học tốt nhé.” Giọng nói ấm và dứt khoát của ba khiến em thấy như có thêm sức mạnh. Ba làm nghề lái xe, thường phải đi xa nhiều ngày. Mỗi khi ba về, em lại chạy ùa ra ôm chầm lấy ba. Mùi áo của ba vương khói bụi, mùi nắng, nhưng với em, đó là mùi của tình thương. Có những hôm ba về muộn, vẫn ráng ngồi dạy em làm toán, kiên nhẫn giảng từng phép tính. Em sai, ba không la mà bảo: “Thử lại xem, con làm được mà.” Khi em làm đúng, ba cười rạng rỡ: “Giỏi lắm, con trai của ba!” Ánh mắt tự hào ấy khiến em hạnh phúc không tả nổi. Có lần em bị ngã xe, ba không mắng vì bất cẩn mà chỉ dịu giọng: “Ngã rồi mới biết cách đứng dậy, con ạ.” Lời ba giản dị mà sâu sắc, như ngọn đèn soi sáng tâm hồn em.
Em yêu ba vô cùng. Ba không nói lời hoa mỹ, nhưng tình thương của ba âm thầm, vững chắc như gốc cây cổ thụ che bóng mát cho cả gia đình. Em tự nhủ sẽ cố gắng học giỏi, sống thật tốt để xứng đáng là niềm tự hào của ba. Với em, ba mãi mãi là người hùng giản dị nhất trong cuộc đời này.
Bài văn mẫu 2
Trong lòng em, ba là người đàn ông tuyệt vời nhất. Ba không chỉ làm việc vất vả để nuôi gia đình mà còn là người dạy em biết mạnh mẽ, trung thực và yêu thương mọi người.
Ba em có dáng người cao và rắn rỏi, làn da rám nắng và mái tóc đen hơi lốm đốm bạc. Gương mặt ba nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại luôn ấm áp. Bàn tay ba to và chai sạn, mỗi khi đặt lên đầu em lại khiến em cảm thấy bình yên. Ba làm nghề thợ xây. Dù ngày nắng gắt hay mưa dầm, ba vẫn ra công trường từ sớm. Mỗi chiều ba về, áo dính bụi, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng ba luôn mỉm cười khi thấy em chạy ra đón. Có hôm em hỏi: “Ba ơi, ba có mệt không?” Ba chỉ cười hiền: “Mệt một chút thôi, thấy con vui là khỏe lại ngay.” Em nghe mà xúc động. Tối đến, dù bận, ba vẫn giúp em học bài, dạy em cách sửa xe đạp, treo tranh, đóng đinh. Ba bảo: “Con trai phải biết làm việc, không sợ bẩn, không sợ khó.” Có lần em làm đổ bình hoa của mẹ, sợ quá suýt khóc. Ba không mắng mà nói nhỏ: “Sai thì sửa, đàn ông là phải dám nhận lỗi.” Lời dạy của ba giản dị nhưng quý giá. Em hiểu rằng, ba không chỉ dạy em kỹ năng mà còn dạy em làm người.
Em yêu ba vô cùng. Ba không nói nhiều nhưng luôn dành cho em sự quan tâm sâu sắc. Mỗi khi thấy ba cười, em cảm nhận được tình yêu ấm áp lan tỏa khắp nhà. Em ước rằng sau này lớn lên, em sẽ trở thành một người giống ba - kiên cường, nhân hậu và tràn đầy yêu thương.
Bài văn mẫu 1
Trong gia đình, người mà em yêu quý và kính trọng nhất chính là ông nội. Ông là người dạy em biết yêu thương, biết sống hiền lành, và cũng là người kể cho em nghe những câu chuyện tuổi thơ tuyệt vời nhất. Mỗi khi em buồn hay mệt mỏi, chỉ cần nghe giọng ông trầm ấm, mọi lo lắng dường như tan biến hết.
Ông em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mái tóc ông bạc trắng như sợi mây, làn da đã sạm và có nhiều nếp nhăn nhưng ánh mắt ông vẫn sáng và hiền. Giọng ông chậm rãi, ấm áp, khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu. Buổi sáng, ông thường dậy rất sớm, tập thể dục ngoài sân rồi tưới nước cho hàng cây cảnh mà ông chăm bón nhiều năm. Khi nắng lên, ông ngồi uống trà, thong thả đọc báo. Em thích nhất là mỗi chiều ngồi cạnh ông nghe ông kể chuyện. Ông kể về thời đi học xa nhà, kể về những ngày kháng chiến gian khổ, kể về những người bạn đã cùng ông đi qua tuổi trẻ. Ông kể bằng giọng say mê, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. Có lần em hỏi: “Ông ơi, ông có sợ không khi đi chiến đấu?” Ông cười hiền: “Có chứ, nhưng tình yêu đất nước mạnh hơn nỗi sợ con ạ.” Câu nói ấy khiến em khắc sâu trong tim. Khi em học bài, ông thường đi ngang qua, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em và bảo: “Cố lên, cháu nội của ông giỏi nhất.” Mỗi lời động viên ấy như tiếp thêm sức mạnh để em cố gắng hơn.
Em yêu ông nội rất nhiều. Ông không chỉ là người thân mà còn là người truyền cho em lòng tự hào, ý chí và tình yêu thương. Em mong ông luôn khỏe mạnh, sống thật lâu để em được nghe những câu chuyện của ông mãi mãi.
Bài văn mẫu 2
Người em yêu quý nhất trong gia đình chính là ông ngoại. Ông không chỉ là người thương em hết mực mà còn là người dạy em biết yêu thiên nhiên, yêu lao động và sống giản dị. Mỗi khi nghĩ đến ông, em lại thấy lòng mình tràn đầy yêu thương.
Ông ngoại em đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Ông có dáng người gầy, đôi vai hơi gù, mái tóc hoa râm và làn da sạm nắng. Ông thích mặc áo bà ba nâu và đội nón lá khi ra vườn. Mỗi sáng, ông đều tưới cây, bắt sâu, rồi thu hoạch rau quả để nấu cơm. Ông có một khu vườn nhỏ sau nhà, trong đó có đủ loại cây: chuối, ổi, cam, chanh… Mỗi khi đi học về, em thường chạy ra vườn phụ ông nhổ cỏ hay hái ớt. Ông dạy em: “Cây cũng như người, muốn khỏe phải được chăm sóc mỗi ngày.” Em rất thích ngồi nghe ông kể chuyện ngày xưa - những ngày tuổi thơ nghèo khó nhưng tràn đầy niềm vui. Có hôm ông kể chuyện đi bắt cá, chuyện học trò tinh nghịch, em nghe say mê không muốn dừng. Một lần, em làm gãy một cành mai, sợ ông giận, em định giấu. Ông chỉ nhìn rồi nói nhẹ: “Không sao, con biết nhận lỗi là tốt rồi.” Chính sự hiền hậu ấy khiến em càng thương ông hơn.
Em mong ông ngoại sống thật lâu để mỗi sáng em vẫn được cùng ông ra vườn tưới cây, nghe ông cười vang giữa nắng sớm. Với em, ông là người thầy của cuộc sống, là tấm gương sáng về lòng nhân hậu và đức hi sinh.
Bài văn mẫu 1
Trong gia đình, bà nội là người mà em yêu quý nhất. Bà đã gắn bó với em từ khi em còn nằm nôi, chăm sóc em từng miếng ăn, giấc ngủ. Mỗi khi nhắc đến bà, em lại thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy thương yêu.
Bà em năm nay đã bảy mươi tuổi, dáng người gầy, lưng hơi còng, tóc trắng như bông. Gương mặt bà hiền hậu, đôi mắt hiền từ, luôn ánh lên nụ cười nhân hậu. Mỗi buổi sáng, bà dậy sớm nhóm bếp, nấu nước sôi, rồi ra sân quét lá. Cái dáng nhỏ bé ấy trở thành hình ảnh quen thuộc mỗi khi em thức dậy. Bà rất khéo tay, đặc biệt là nấu ăn ngon. Bà nấu món gì cũng khiến cả nhà khen ngợi. Em thích nhất là món chè đậu xanh bà nấu, ngọt thanh và thơm mùi lá dứa. Bà bảo: “Bí quyết là phải nấu bằng cả tấm lòng.” Em thường ngồi cạnh nhìn bà khuấy nồi chè, nghe bà kể chuyện ngày xưa. Giọng bà chậm rãi, ấm áp như ru em vào giấc ngủ. Có lần em bị ốm, bà ở bên chăm sóc suốt đêm, hết đắp khăn lại nấu cháo hành. Khi em khỏe, bà chỉ cười: “Cháu bà mau lớn là bà vui rồi.” Dù tuổi cao, bà vẫn luôn lo lắng cho con cháu.
Em yêu bà nội vô cùng. Bà như ngọn lửa ấm trong căn nhà nhỏ, sưởi ấm trái tim mọi người bằng tình thương mộc mạc. Em mong bà luôn khỏe mạnh để em còn được nghe giọng nói hiền từ và ăn những món ngon do bà nấu.
Bài văn mẫu 2
Người mà em yêu quý và kính trọng nhất là bà ngoại. Bà không chỉ hiền hậu mà còn là người gắn bó và dạy em nhiều bài học đáng quý. Mỗi khi ở bên bà, em luôn cảm thấy bình yên như được trở về với tuổi thơ trong lành.
Bà ngoại em đã ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo nhưng ánh mắt bà vẫn sáng và hiền hậu. Bà thích mặc áo hoa và quấn chiếc khăn màu tím quanh đầu. Giọng bà ấm áp, nhẹ nhàng như gió thoảng. Bà ở quê, mỗi dịp hè, em lại được về thăm bà. Sáng sớm, bà đã dậy nấu xôi, nấu chè, rồi gọi em dậy ăn sáng. Em thích nhất là được cùng bà ra chợ, đi qua con đường làng đầy hoa dại, nghe bà nói chuyện với mọi người bằng giọng cười vui vẻ. Bà rất thương em, hay dành cho em những trái mít chín vàng hay củ khoai nướng thơm lừng. Có một lần, em vô ý làm vỡ chén, lo sợ bà sẽ buồn. Nhưng bà chỉ xoa đầu: “Không sao đâu, miễn con không bị thương là được.” Lòng nhân hậu của bà khiến em cảm động vô cùng. Buổi tối, bà hay kể chuyện cổ tích: Thạch Sanh, Cây khế, Sọ Dừa… Giọng kể trầm ấm, đôi mắt bà sáng như ánh đèn dầu. Mỗi khi nghe chuyện, em lại thấy mình may mắn vì có bà - người lưu giữ bao ký ức ngọt ngào của gia đình.
Em yêu bà ngoại nhiều lắm. Bà là người phụ nữ dịu dàng và bao dung nhất mà em từng biết. Em mong bà luôn mạnh khỏe để mỗi mùa hè, em lại được về quê, được nằm trong vòng tay ấm áp của bà, nghe bà kể chuyện trong tiếng dế kêu ngoài vườn.
Bài văn mẫu 1
Người mà em yêu quý nhất trong nhà là anh trai của em. Dù đôi lúc anh hay trêu chọc, giành điều khiển tivi hay ăn vụng phần bánh của em, nhưng trong lòng em, anh luôn là người tuyệt vời nhất - vừa nghiêm khắc, vừa yêu thương, vừa là tấm gương sáng để em noi theo.
Anh em năm nay học lớp 10, cao hơn em cả cái đầu, dáng người rắn rỏi, mái tóc đen cắt gọn gàng. Anh có đôi mắt sáng và nụ cười hiền, mỗi khi cười lộ chiếc răng khểnh trông rất duyên. Ở nhà, anh luôn giúp bố mẹ làm việc vặt: quét sân, sửa quạt, dọn vườn… Anh còn giỏi Toán và rất khéo tay, thường giúp em làm mô hình hay vẽ biểu đồ cho bài tập. Tuy đôi khi anh nghiêm, bắt em phải học xong mới được chơi, nhưng em biết anh chỉ muốn em tiến bộ. Có lần em bị bạn hiểu lầm ở lớp, buồn phát khóc, anh lắng nghe rồi nhẹ nhàng bảo: “Đừng để chuyện nhỏ làm mình buồn, ai hiểu con người thật của mình thì sẽ không trách đâu.” Em thấy anh không chỉ là anh trai, mà còn là người bạn thân nhất. Một lần khác, khi em bị ngã xe, anh vội chạy ra đỡ em, dắt xe về, còn lấy thuốc sát trùng. Dù anh miệng mắng “vụng về quá!”, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng. Tối đó, anh còn dặn em đi ngủ sớm, mai đỡ đau rồi học tiếp. Sự quan tâm ấy khiến em cảm nhận được tình thương thầm lặng của anh.
Em yêu quý anh trai em rất nhiều. Anh không chỉ là người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng em, mà còn là người thầy dạy em biết sống mạnh mẽ, trung thực và chan hòa. Em ước sau này mình sẽ trở nên giỏi giang và tốt bụng giống anh - người anh trai đáng tự hào nhất của em.
Bài văn mẫu 2
Anh trai của em là người em kính phục và yêu quý nhất. Dù anh lớn hơn em đến bảy tuổi nhưng luôn coi em như một người bạn nhỏ, lúc thì nghiêm khắc, lúc lại chiều chuộng, khiến em vừa nể vừa thương.
Anh năm nay học lớp 12, dáng cao, hơi gầy, làn da ngăm và ánh mắt sâu. Mỗi khi anh cười, gương mặt lại sáng bừng, trông rất hiền. Anh thích đọc sách, nghe nhạc và chơi thể thao. Trong nhà, anh là người giúp mẹ nhiều nhất. Buổi sáng, anh phụ mẹ rửa bát, xếp đồ; chiều lại quét sân, cho mèo ăn. Anh rất chăm chỉ học hành. Mỗi tối, ánh đèn phòng anh sáng đến khuya. Em thường sang ngồi cạnh, hỏi anh vài bài khó, anh kiên nhẫn giảng từng bước. Có lần em bị điểm thấp, buồn rầu, anh không chê mà động viên: “Học giỏi không phải nhờ thông minh, mà nhờ chăm chỉ.” Câu nói ấy em luôn ghi nhớ. Một buổi chiều mưa, em quên áo mưa ở lớp, anh chạy xe đến đưa. Lúc em thấy anh, áo anh ướt sũng mà vẫn cười: “Anh trai thì phải vậy chứ.” Hôm đó, em thương anh đến rơi nước mắt. Dù anh không nói lời yêu thương, nhưng em hiểu trong từng hành động của anh đều chứa đựng tình cảm sâu sắc.
Em yêu anh trai nhiều lắm. Anh không chỉ là anh mà còn là người bạn lớn dạy em biết sống tử tế, biết cố gắng mỗi ngày. Em ước rằng sau này mình cũng sẽ trở thành một người anh đáng quý như thế cho em nhỏ của mình.
Bài văn mẫu 1
Người em yêu quý nhất trong nhà là chị gái. Chị không chỉ là người bạn thân thiết, là tấm gương sáng cho em học tập, mà còn là người luôn quan tâm, chăm sóc em bằng tình thương dịu dàng.
Chị em năm nay học đại học năm hai, dáng người thon thả, mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt trái xoan và nụ cười tươi như nắng. Chị học giỏi và rất ngoan. Mỗi khi rảnh, chị dạy em học Toán, Tiếng Việt, còn giúp mẹ nấu ăn, quét nhà. Dù bận học online, chị vẫn dành thời gian hỏi han, hướng dẫn em làm bài tập. Một lần em bị điểm kém, sợ bị la, chị chỉ nhẹ nhàng bảo: “Sai thì sửa, chứ đừng nản.” Chị còn kể chuyện hồi nhỏ chị học dở môn Toán thế nào, để em đỡ buồn. Tối đến, chị và em cùng học, chị khuyên em phải kiên trì. Có lần em bị ốm, chị ở bên lau trán, nấu cháo, hát khe khẽ ru em ngủ. Ánh mắt chị đầy yêu thương khiến em cảm động. Khi em khỏe lại, chị chỉ cười: “Thấy em ăn ngon là chị vui rồi.” Cái cách chị nói thật dịu dàng mà ấm áp. Em luôn cảm thấy chị như một người mẹ thứ hai trong nhà.
Em yêu chị gái vô cùng. Chị là người em luôn ngưỡng mộ vì sự thông minh, kiên nhẫn và nhân hậu. Em mong chị luôn vui vẻ, học giỏi để thực hiện được ước mơ của mình. Với em, chị mãi là người thân yêu nhất - vừa là chị, vừa là người bạn tuyệt vời của em.
Bài văn mẫu 2
Chị gái của em là người em thương yêu và tự hào nhất. Từ khi em còn nhỏ, chị đã luôn chăm sóc, bảo ban em từng chút một, như một người bạn lớn luôn ở bên cạnh.
Chị em năm nay 20 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng và mái tóc cắt ngang vai trông rất xinh. Giọng chị nhẹ nhàng, ấm áp, nụ cười luôn tươi khiến ai gặp cũng mến. Chị học ở trường đại học gần nhà, buổi sáng đi học, buổi chiều phụ mẹ nấu ăn và dạy em học bài. Mỗi lần chị dạy, giọng chị chậm rãi, kiên nhẫn, dù em hỏi đi hỏi lại nhiều lần chị cũng không cáu. Khi em làm đúng, chị khen: “Giỏi quá, em gái của chị tiến bộ rồi!” Nghe lời ấy, em vui lắm. Có hôm em làm vỡ cái ly, sợ mẹ la, chị nhận thay em, chỉ nói nhỏ: “Lần sau cẩn thận hơn nhé.” Em cảm động suýt khóc. Những lúc em bị bệnh, chị là người ở bên đắp khăn, pha thuốc, dỗ em ngủ. Ánh mắt chị đầy lo lắng và thương yêu. Khi em hỏi sao chị không đi chơi với bạn, chị chỉ cười: “Có em khỏe là chị vui rồi.” Tình thương ấy em sẽ không bao giờ quên.
Em yêu chị nhiều lắm. Chị là người khiến em hiểu thế nào là hi sinh và yêu thương. Em ước rằng sau này lớn lên, em cũng sẽ được mạnh mẽ, giỏi giang và tốt bụng như chị của em - người con gái hiền hậu và đầy tình yêu thương.
Bài văn mẫu 1
Trong gia đình em, người khiến em cảm thấy vui vẻ và yêu thương nhất chính là em gái nhỏ. Dù đôi lúc nghịch ngợm, hay tranh đồ chơi, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt đáng yêu và nụ cười tươi của em, bao nhiêu bực dọc trong lòng em đều tan biến.
Em gái em mới 5 tuổi, người nhỏ nhắn, đôi má phúng phính, tóc buộc hai bên trông như hai nhánh kẹo bông. Đôi mắt tròn xoe đen lay láy, mỗi khi em cười, hai lúm đồng tiền lại hiện rõ trên má. Em rất hiếu động, suốt ngày chạy nhảy khắp nhà, lúc chơi búp bê, lúc lại tô màu lung tung. Tuy nghịch, nhưng em rất tình cảm. Khi thấy em buồn, em gái chạy lại ôm, nói ngọng nghịu: “Anh đừng buồn nữa nha!” Một lần em bị té trầy tay, em gái lấy băng cá nhân dán vào rồi thổi phù phù: “Hết đau rồi đó!” Hành động ngây ngô ấy khiến em bật cười và thấy lòng mình ấm lại. Buổi tối, hai anh em thường cùng chơi xếp hình, em luôn nhường phần chiến thắng cho em gái để em vui. Những lúc cha mẹ đi làm, em dỗ em ngủ, đắp chăn cho em, ngắm khuôn mặt bé xíu đáng yêu nằm say giấc. Mỗi khi nhìn em ngủ, em lại thấy thương vô cùng, tự nhủ phải cố gắng học giỏi để làm gương cho em noi theo.
Em rất yêu em gái nhỏ của mình. Em chính là niềm vui của cả nhà, là thiên thần bé nhỏ luôn mang tiếng cười đến cho mọi người. Em mong em gái mau lớn, ngoan ngoãn và mãi giữ nụ cười hồn nhiên ấy để ngôi nhà mình luôn ngập tràn hạnh phúc.
Bài văn mẫu 2
Người em yêu quý nhất là cậu em trai nhỏ - “thành viên nhí” tinh nghịch nhưng đáng yêu của gia đình. Dù đôi khi làm em bực mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt sáng và tiếng cười giòn tan của em trai, em lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Em trai em mới 4 tuổi, thân hình tròn trịa, đôi má hồng hồng và tóc xoăn tự nhiên. Mỗi sáng, em mặc bộ đồ siêu nhân xanh, tay cầm thanh gươm nhựa, chạy khắp nhà la to: “Anh ơi, em là siêu anh hùng nè!” Tiếng cười của em vang khắp căn nhà nhỏ. Em trai rất nghịch ngợm, nhưng lại rất ngoan khi mẹ nhắc. Em thích nghe kể chuyện và xem tranh. Mỗi tối, trước khi ngủ, em lại bắt em kể truyện cổ tích. Khi em kể đến đoạn hay, em trai há hốc miệng, đôi mắt long lanh, hỏi liên tục: “Rồi sao nữa anh?” Em trai cũng rất thương anh. Có lần em bị sốt, em trai lấy khăn lau trán cho em, vừa làm vừa nói: “Em chăm anh nè, anh mau khỏe nhé!” Lúc ấy em thấy xúc động và thương em trai vô cùng. Tuy còn nhỏ, nhưng em đã biết quan tâm và chia sẻ. Mỗi khi em đi học về, em trai luôn chạy ra cửa ôm lấy chân em, reo lên: “Anh về rồi!” Tiếng gọi ấy khiến cả ngày học mệt mỏi của em tan biến.
Em yêu em trai em lắm. Em như một món quà đặc biệt mà ông trời ban tặng cho gia đình. Em mong em trai mau lớn, khỏe mạnh, ngoan ngoãn để hai anh em mãi thân thiết, cùng nhau học hành và chơi đùa vui vẻ như bây giờ.
Bài văn mẫu 1
Trong suốt những năm đi học, em gặp rất nhiều thầy cô, nhưng người em kính trọng và yêu quý nhất là thầy Nam - thầy chủ nhiệm lớp 5 của em. Thầy không chỉ dạy em kiến thức mà còn dạy em cách làm người, cách sống đúng đắn và trung thực.
Thầy Nam năm nay khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao, gầy, mái tóc ngắn gọn gàng. Gương mặt thầy vuông, làn da ngăm, đôi mắt sáng và nụ cười hiền. Thầy thường mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông rất chỉnh tề. Giọng thầy ấm, rõ ràng, mỗi khi giảng bài nghe thật dễ hiểu. Thầy dạy Toán nhưng luôn biết cách làm cho giờ học vui bằng những ví dụ sinh động. Có hôm thầy mang cả những quả cam, viên bi để minh họa cho bài, khiến cả lớp thích thú. Khi em hoặc bạn nào làm sai, thầy không la mắng mà nhẹ nhàng hỏi: “Con thử nghĩ lại xem, nếu làm khác đi thì có đúng hơn không?” Chính sự kiên nhẫn và bao dung ấy khiến em càng thêm kính trọng thầy. Em nhớ có lần em bị điểm kém, thầy không phạt mà gọi em ở lại sau giờ học, chỉ em làm từng bước. Trước khi về, thầy nói: “Quan trọng là con hiểu bài, chứ không phải điểm số.” Lời nói ấy khiến em nhớ mãi. Ngoài việc dạy, thầy còn rất quan tâm học sinh. Hôm trời mưa, thầy cởi áo mưa khoác cho một bạn quên mang, rồi đạp xe trong mưa mà không hề than phiền. Ánh mắt hiền từ, nụ cười ấm áp của thầy khiến chúng em luôn cảm thấy được yêu thương và tôn trọng.
Em yêu quý và biết ơn thầy Nam vô cùng. Thầy không chỉ dạy em kiến thức, mà còn truyền cho em lòng yêu học, tính kiên trì và lòng nhân ái. Em ước rằng sau này dù đi đâu, em vẫn giữ mãi trong tim hình ảnh người thầy tận tụy, hiền hậu đã dạy em bài học quý giá đầu đời.
Bài văn mẫu 2
Người thầy mà em yêu quý và kính trọng nhất là thầy Minh - giáo viên dạy thể dục của trường em. Dù thầy không giảng những bài văn hay bài toán, nhưng lại dạy chúng em tinh thần rèn luyện, ý chí và sự đoàn kết trong học tập.
Thầy Minh năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao, khỏe mạnh, làn da rám nắng và nụ cười tươi luôn hiện trên môi. Thầy thường mặc bộ đồ thể thao màu xanh dương và đi đôi giày trắng. Mỗi khi bước ra sân trường, thầy trông thật năng động và nhiệt huyết. Thầy luôn dạy chúng em tập đúng kỹ thuật, chạy đúng nhịp và khích lệ từng bạn. “Không cần ai giỏi hơn ai, chỉ cần con tiến bộ mỗi ngày,” thầy thường nói như thế. Có lần em bị té khi đang tập nhảy xa, thầy chạy lại đỡ em dậy, lau vết trầy và bảo: “Không sao, ngã rồi đứng dậy mới giỏi.” Câu nói ấy khiến em không còn sợ hãi nữa mà càng cố gắng hơn. Thầy rất nghiêm khắc nhưng công bằng. Trong giờ, ai vi phạm nội quy, thầy chỉ nhắc nhở bằng ánh mắt, không quát mắng. Hết giờ học, thầy luôn nán lại xem học sinh nào còn ở lại chơi bóng, thỉnh thoảng cùng chơi chung khiến bọn em thích thú. Có hôm trời nắng, thầy vẫn đứng ngoài sân hò hét cổ vũ khi đội lớp em thi đấu, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng thầy vẫn cười rạng rỡ.
Em rất yêu quý thầy Minh. Thầy không chỉ là người dạy thể dục, mà còn là người truyền cho em tinh thần dũng cảm, không sợ khó và luôn nỗ lực hết mình. Mỗi khi nhìn thấy thầy, em lại nhớ lời dạy: “Sức khỏe tốt là khởi đầu cho mọi ước mơ.”
Bài văn mẫu 1
Người mà em yêu quý nhất ở trường chính là cô Hạnh - cô giáo chủ nhiệm lớp em năm nay. Cô không chỉ dạy em những con chữ đầu tiên, mà còn dạy em cách sống tử tế, biết yêu thương và chia sẻ.
Cô Hạnh năm nay khoảng ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen óng và nụ cười hiền như nắng mai. Mỗi sáng cô thường đến lớp trong chiếc áo dài màu tím dịu dàng, mùi hương hoa nhài thoang thoảng khiến chúng em cảm thấy thân thuộc. Giọng cô trong, ấm và nhẹ như gió. Mỗi khi giảng bài, cô nói rõ ràng, chậm rãi để ai cũng hiểu. Khi học sinh làm sai, cô không la mắng mà kiên nhẫn chỉ lại. Có lần em quên vở bài tập, lo sợ bị phạt, nhưng cô chỉ nói: “Cô tin con sẽ nhớ lần sau.” Câu nói ấy khiến em xấu hổ nhưng cũng biết sửa lỗi. Cô rất thương học sinh. Trưa nắng, cô đội mưa tiễn từng bạn ra cổng, dặn dò cẩn thận. Có hôm bạn trong lớp bị ốm, cô tự tay mua thuốc và ngồi bên chăm. Mỗi khi lớp đạt thành tích, cô cười rạng rỡ; còn khi ai đó làm sai, cô chỉ buồn nhẹ rồi giảng lại cho chúng em hiểu. Tình cảm cô dành cho học trò giống như tình mẹ, bao dung và ấm áp.
Em yêu quý cô Hạnh lắm. Cô là người đã gieo vào lòng em tình yêu học tập và lòng nhân hậu. Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng cô. Sau này dù đi đâu, em vẫn sẽ nhớ về người cô áo tím với nụ cười dịu dàng đã nâng bước em trong những năm tháng đầu đời.
Bài văn mẫu 2
Cô giáo mà em yêu quý nhất là cô Trang - cô dạy môn Tiếng Việt lớp em. Cô không chỉ dạy em học chữ mà còn dạy em yêu tiếng Việt, yêu quê hương và con người Việt Nam.
Cô Trang khoảng hơn ba mươi tuổi, có mái tóc ngắn uốn nhẹ, khuôn mặt tròn phúc hậu và đôi mắt sáng long lanh. Giọng cô trong trẻo, truyền cảm, mỗi khi đọc thơ, cả lớp đều say mê lắng nghe. Cô luôn chuẩn bị bài giảng rất cẩn thận, viết chữ nắn nót trên bảng như từng bông hoa. Cô nói: “Viết chữ đẹp là rèn tính kiên trì.” Mỗi lần em lười, cô nhắc nhẹ: “Chậm mà chắc con nhé.” Nhờ vậy, chữ em nay đã đều hơn nhiều. Có lần lớp em tham gia hội thi kể chuyện, cô ở lại sau giờ học để giúp từng bạn tập luyện. Giọng cô hướng dẫn ân cần, ánh mắt động viên khiến em thấy tự tin hơn. Ngày hội thi, em run lắm, nhưng nhìn thấy cô mỉm cười, em bỗng vững tin. Khi em đoạt giải, cô ôm em vào lòng và nói: “Cô biết con làm được mà.” Lúc ấy em xúc động đến rơi nước mắt. Đối với em, cô Trang không chỉ là người dạy chữ mà còn là người dạy em lòng can đảm và yêu thương.
Em yêu quý cô Trang vô cùng. Cô là người thắp lên trong em ngọn lửa học tập và lòng tự hào về tiếng Việt. Em mong cô luôn mạnh khỏe, vui vẻ để mãi đồng hành cùng những thế hệ học trò sau này.
Bài văn mẫu 1
Trong lớp em, người bạn mà em yêu quý và thân thiết nhất là bạn Lan. Bạn không chỉ học giỏi, vui tính mà còn rất tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Lan có mái tóc dài buộc gọn, khuôn mặt tròn với đôi mắt sáng và nụ cười dễ thương. Bạn học giỏi đều các môn, đặc biệt là Toán và Tiếng Việt. Mỗi khi em gặp bài khó, Lan luôn kiên nhẫn giảng lại. Có lần em làm sai mãi, Lan không hề bực mà chỉ cười: “Không sao đâu, làm lại nhé.” Tình bạn của chúng em gắn bó qua từng buổi học, từng giờ ra chơi. Chúng em thường cùng nhau đọc truyện, chơi nhảy dây, đá cầu. Một lần em bị cảm, Lan mang cho em quyển vở chép bài, còn để thêm mảnh giấy nhỏ: “Mau khỏe nha bạn thân!” Em cảm động suýt khóc. Lan không chỉ học giỏi mà còn sống rất chan hòa, luôn giúp đỡ bạn bè. Khi lớp có việc, bạn luôn là người xung phong đầu tiên. Mỗi khi em buồn, Lan là người an ủi, kéo em ra sân chơi, kể chuyện cười cho em vui.
Em yêu quý bạn Lan lắm. Bạn như một người chị, người bạn cùng chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Em mong tình bạn của chúng em sẽ mãi như cánh diều bay cao trong bầu trời tuổi thơ trong sáng, không bao giờ phai.
Bài văn mẫu 2
Người bạn thân mà em yêu quý nhất là Minh - cậu bạn ngồi cùng bàn với em suốt ba năm nay. Minh không chỉ vui tính, thông minh mà còn luôn giúp đỡ bạn bè.
Minh có dáng người cao, tóc cắt gọn, đôi mắt tinh nghịch và nụ cười hiền. Trong lớp, Minh học giỏi Toán, thường được thầy cô khen. Nhưng Minh không bao giờ kiêu ngạo mà luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn yếu hơn. Có lần em bị điểm thấp, buồn lắm, Minh kéo em ra sân bảo: “Không sao, lần sau mình cùng ôn lại.” Rồi bạn dành cả buổi chiều kèm em học. Nhờ đó, bài kiểm tra sau em đã làm tốt hơn nhiều. Giờ ra chơi, Minh thích đá cầu và vẽ tranh. Bạn vẽ đẹp đến mức lớp trưởng nhờ Minh làm bảng trang trí cho lớp. Hôm sinh nhật em, Minh tặng bức tranh có dòng chữ “Chúc bạn luôn vui vẻ.” Em giữ mãi bức tranh ấy như một kỷ niệm đẹp. Minh cũng rất biết quan tâm người khác. Khi em bị ngã, bạn chạy đến đỡ, phủi bụi và đưa em về lớp. Tình bạn giản dị mà ấm áp ấy khiến em cảm thấy thật may mắn.
Em rất quý Minh. Bạn không chỉ là người bạn học mà còn là người truyền cho em niềm vui và động lực mỗi ngày. Em mong tình bạn của chúng em sẽ mãi bền chặt dù sau này học ở đâu, vẫn nhớ về nhau với nụ cười thật tươi.
Bài văn mẫu 1 - Cô lao công
Người em yêu quý trong trường không chỉ là thầy cô, mà còn là cô Hoa - cô lao công hiền hậu, luôn âm thầm giữ cho sân trường sạch đẹp. Dù không dạy chữ, cô vẫn là người thầy thầm lặng trong lòng em.
Mỗi sáng, khi em đến trường, đã thấy cô quét sân, gom lá rụng, lau hành lang. Cô mặc chiếc áo lam đã bạc màu, mái tóc búi gọn, khuôn mặt rám nắng nhưng luôn nở nụ cười. Có hôm trời mưa, cô vẫn đội nón lá, tay cầm chổi quét nước để sân không trơn. Thấy em ngạc nhiên, cô cười: “Cô quen rồi, miễn mấy đứa nhỏ không bị té là vui.” Lời nói giản dị mà khiến em xúc động. Giờ ra chơi, cô thường nhặt từng mảnh giấy, nhắc học sinh bỏ rác đúng nơi quy định. Em nhớ mãi hình ảnh cô lặng lẽ thu dọn đống rác sau buổi lễ, trong khi mọi người đã ra về hết. Công việc của cô vất vả nhưng cô chưa bao giờ than phiền. Nhờ cô, sân trường lúc nào cũng sạch, cây nào cũng tươi tốt.
Em yêu quý cô Hoa vô cùng. Cô là tấm gương về sự chăm chỉ và tận tụy. Em tự nhủ sẽ luôn giữ gìn vệ sinh trường lớp, không xả rác bừa bãi để đền đáp phần nào công sức của cô.
Bài văn mẫu 2 - Bác bảo vệ
Người em yêu quý ở trường là bác Tuấn - bác bảo vệ hiền lành và tốt bụng. Mỗi sáng, bác đón học sinh bằng nụ cười thân thiện, mỗi chiều lại tiễn chúng em về bằng lời dặn dò ấm áp.
Bác Tuấn năm nay hơn năm mươi tuổi, dáng người đậm, làn da sạm nắng. Bác mặc bộ đồng phục xanh và đội mũ bảo vệ. Tay bác lúc nào cũng cầm chùm chìa khóa leng keng. Bác làm việc rất nghiêm túc. Buổi sáng, bác mở cổng trường sớm, giúp thầy cô mang đồ vào, dắt xe cho học sinh. Chiều đến, bác canh cổng, nhắc chúng em xếp hàng ra về. Có lần em quên áo mưa, bác thấy trời sắp mưa liền lấy áo cũ của mình đưa: “Con mặc tạm đi, kẻo ướt cảm.” Em cảm động lắm, cảm ơn bác mãi. Khi lớp em thi bóng đá, bác còn ra cổ vũ, vỗ tay reo hò như học sinh. Nụ cười hiền và giọng nói ấm của bác khiến ai cũng quý mến.
Em rất yêu bác Tuấn. Bác như người chú thân thiết của chúng em, luôn quan tâm, bảo vệ học sinh bằng tấm lòng chân thành. Em sẽ nhớ mãi hình ảnh bác đứng gác cổng, nụ cười hiền hòa giữa buổi chiều vàng của sân trường.
Bài văn mẫu 3 - Người bán hàng rong trước cổng trường
Trước cổng trường em có một cô bán bánh bao tên là cô Liên. Dù công việc vất vả, cô luôn niềm nở và thân thiện với học sinh.
Mỗi sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn, xe bánh của cô đã dừng ở góc cổng. Mùi bánh thơm lừng lan khắp sân. Cô Liên dáng người nhỏ, tóc búi cao, tay thoăn thoắt gói bánh. Học sinh nào cũng thích mua của cô vì cô luôn vui vẻ, nói lời nhẹ nhàng. Có lần em quên mang tiền, cô vẫn đưa bánh và nói: “Mai mang cũng được, con ăn đi kẻo đói.” Em cảm động lắm. Mỗi khi trời mưa, cô vẫn che ô cho học sinh, sợ bánh nguội thì lấy khăn đậy. Dù chỉ là cô bán hàng rong, nhưng cô luôn làm việc chăm chỉ và tử tế. Nhờ cô, bữa sáng của nhiều bạn học sinh luôn đầy ắp niềm vui.
Em yêu quý cô Liên vô cùng. Cô dạy em hiểu rằng, dù làm nghề gì, chỉ cần sống lương thiện, tận tâm là đã đáng trân trọng.
Bài văn mẫu 4 - Bác tài xế xe buýt
Người em yêu quý là bác Hải - bác tài xế xe buýt chở học sinh đi học mỗi ngày. Bác luôn vui tính, cẩn thận và coi học sinh như con cháu trong nhà.
Bác Hải dáng người đậm, tóc đã bạc, khuôn mặt phúc hậu. Mỗi sáng, bác đón từng bạn, nhắc cài dây an toàn rồi mới cho xe chạy. Khi xe đi, bác thường bật nhạc thiếu nhi, thỉnh thoảng quay lại cười: “Ai chưa ăn sáng là bác dừng mua nha!” Giọng bác vui như gió. Có lần em quên balô, bác quay xe lại tận trường giúp em lấy. Bác bảo: “Đồ học là quan trọng nhất.” Khi trời mưa, bác che ô đưa học sinh xuống tận cổng. Nhờ bác, ai cũng thấy an toàn và vui vẻ.
Em rất quý bác Hải. Dù công việc vất vả, bác luôn tận tâm, yêu thương học sinh như người cha. Mỗi khi nhìn thấy xe buýt màu vàng dừng trước cổng, em lại mỉm cười vì biết rằng bác đang đợi chúng em bằng cả tấm lòng.
Người mà em yêu quý và kính trọng nhất ở quê là bác Ba - người nông dân hiền lành, thật thà và chăm chỉ. Bác sống ngay cạnh nhà ông bà em, hằng ngày vẫn miệt mài làm ruộng, vun trồng, chăm sóc từng thửa lúa như chăm cho chính đứa con của mình. Mỗi khi nghĩ đến bác, em lại thấy lòng mình dâng lên niềm cảm phục và thương mến vô cùng.
Bác Ba năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người rắn rỏi, làn da đen sạm vì nắng gió đồng quê. Bác có khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt hiền và nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ. Mỗi sáng sớm, khi mặt trời vừa hé rạng, bác đã ra đồng. Chiếc áo nâu bạc màu, chiếc nón lá cũ kỹ và đôi dép nhựa đã mòn gót theo bước chân bác đi khắp cánh đồng rộng. Bác làm việc không quản nắng mưa. Mùa hè, trời nắng như đổ lửa, bác vẫn lom khom cấy lúa, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo. Mùa mưa, nước ngập tới đầu gối, bác vẫn lội xuống ruộng chăm từng khóm mạ non. Bác bảo: “Cực thì cực, nhưng nhìn lúa tốt là vui rồi.” Giọng nói chân chất, nụ cười hiền hậu của bác khiến ai cũng quý mến. Em nhớ có lần bác cho em theo ra đồng chơi. Bác chỉ cho em cách cấy lúa, cách phân biệt lúa với cỏ dại, và dạy em rằng người nông dân phải kiên nhẫn, chăm chỉ thì mới được mùa. Khi em hỏi: “Bác làm nghề này có mệt không ạ?” - bác cười, ánh mắt lấp lánh: “Mệt thì có, nhưng được ăn cơm gạo mình làm ra là vui lắm con à.” Câu nói ấy giản dị mà khiến em nhớ mãi. Chiều về, bác thường chở rơm cho bò, tiếng xe bò kẽo kẹt hòa cùng tiếng sáo diều vi vu trên cao tạo nên khung cảnh yên bình của làng quê. Dù công việc vất vả, bác vẫn luôn vui vẻ, yêu đời, luôn sẵn lòng giúp hàng xóm khi ai đó gặp khó khăn. Khi nhà ai có người ốm, bác đến thăm, mang theo vài bó rau, rổ khoai, chẳng nề hà gì. Chính sự nhân hậu ấy khiến bác được mọi người trong làng yêu quý và kính trọng.
Em rất yêu quý bác Ba - người nông dân chất phác, cần cù và tốt bụng. Bác như hình ảnh tượng trưng cho tinh thần lao động của người dân quê em: mộc mạc mà kiên cường, giản dị mà đáng trân trọng. Mỗi khi nhìn cánh đồng lúa xanh rì đong đưa trong gió, em lại nhớ đến bóng dáng bác Ba giữa đồng, nhớ đến nụ cười hiền lành và đôi bàn tay chai sạn đã vun đắp nên hạt gạo trắng ngần cho mọi người. Sau này lớn lên, dù có đi đâu, em cũng sẽ luôn nhớ về bác - người đã dạy em biết quý trọng công sức lao động và yêu hơn hương vị mộc mạc của quê hương mình.
Viết về người mình yêu quý chính là cách để chúng ta học cách biết ơn - yêu thương - trân trọng. Bởi chỉ khi biết cảm nhận tình yêu từ người khác, ta mới có thể lan tỏa yêu thương đến cuộc đời. Mong rằng sau khi đọc những bài văn này, các em học sinh sẽ tìm thấy cảm hứng để viết nên những trang văn của riêng mình - những trang văn giản dị mà ấm áp như chính trái tim tuổi thơ.
Link nội dung: https://superkids.edu.vn/tap-lam-van-lop-5-ta-me-a20760.html