Hành trình giác ngộ của nàng 2k8

Chào cả sub, xin phép dùng danh xưng “em” cho lễ phép nhen! Sau khi đọc được bài post của một bạn cùng lứa trong sub thì em cũng nổi hứng, muốn bày tỏ lòng mình, tâm sự một chút đồng thời xin lời khuyên từ các đồng chống cộng thâm niên, khích lệ các newbie ;)

Đầu tiên xin tự giới thiệu, em là nữ và tuần sau là đi học ngày đầu tiên của lớp 12, đẻ ra ở Sài Gòn nhưng tía má ông bà tổ tiên đều ở miền Tây.

Từ nhỏ em đã được tía má thương yêu, định hướng tương lai rất rõ ràng, nên mới lên 3 tuổi đã được cho đi học tiếng Anh. Đồng thời cũng được mua đĩa phim nước ngoài, sách báo đa dạng và hay ngồi với tía coi thời sự. Nên vốn hiểu biết cũng khá, không gò bó, biết đó biết đây, thế giới quan rộng mở và hay tò mò.

Nhưng tháng năm mầm non êm đềm trôi qua, rồi cũng lên cấp 1. Nhà chỉ mức khá cho em đi học trung tâm xịn, không đủ lo học trường tư hay inter, nên đành quăng em vô trường công gần nhà.

Mà lúc đó vẫn còn vui lắm, chả biết gì nên vẫn cứ vừa học vừa chơi như thường thôi. Nhưng dần dà tính tò mò đã khiến em luôn tự hỏi về cái hình treo bác bốn phương tứ hướng, 5 điều bác dạy là gì mà phải thuộc lòng. Sách giáo khoa nào cũng đề cập tới nhân vật đó mà toàn là khen, lên lớp lớn thì bắt đeo khăn quàng đỏ (lúc đó đứa nào học khá mới được đeo) mà em chả thấy gì đặc biệt ?. Rồi ba cái nghi thức đội làm em càng thêm phiền và càng thắc mắc vì sao phải làm như vậy dù mình không muốn.

Giờ nghĩ lại thì hoá ra mình làm phổng đạn nhi đồng rồi. Xong cứ thế lên cấp 2, vẫn cứ mấy cái trò đó xào đi xào lại đến phát ngán. Càng ngày càng ngao ngán phong trào trường, công tác tuyên truyền. Học sử thì cứ nói xung quanh chuyện nước ngoài, học thì cứ ghi ghi chép chép, thuộc bài trả bài, không có hoạt động năng khiếu hay tiết gì mà làm em hứng thú. Nhưng lạ cái là vẫn leo được top trường đều đều. Hên sao lúc em lớp 6 lớp 7 được mẹ phát cho cái iPad để học, lúc đó hành trình tìm đến sự giác ngộ của em chính thức bắt đầu.

Khoảng thời gian đầu cấp 2 có lẽ là ngu ngục nhất trong đời. Em ghiền YouTube và các quý anh chị biết đó, hồi đó hay bây giờ đều là hang ổ của mấy thằng dư lợn viên và tuyên láo. Em trẻ người non dạ nên đã tin theo và hối hận vì đã hoài nghi nhà nước. Cứ thắng giải đá banh nào em là đứa con gái đầu tiên xách xe đạp chạy ra thổi kèn, la hét ăn mừng. Bất kì thành tựu nào mà có hai chữ VN em đều nức nở tự hào vỗ ngực và hay ngồi luyên thuyên với tía, lúc đó tía cũng tấm tắc gật đầu, khen con gái dữ lắm.

Ngu người vậy nhưng được cái học cũng siêng, ngày nào cũng tự nguyện học tiếng Anh rồi luyện phim nước ngoài, xong vô tình coi một vài phim có chứa nhiều yếu tố tôn giáo, chính trị rồi lại đâm ra thắc mắc nữa.

Có lần em coi một tập của show MasterChef Junior thì Gordon hỏi một thằng nhóc là ba cháu theo đảng Dân chủ hay Cộng hoà? Mà lúc đó em thì hễ thấy cái gì mình không biết là chộp Google ngay.

Sực nhớ ra là coi thời sự bầu tổng thống Mỹ cũng có mấy chữ đó nên đã wiki gần mấy tiếng đồng hồ lẫn lục lọi đủ video để coi giải thích, và bùm, chính thức hiểu về các thể chế chính trị và có mong muốn tìm ra quan điểm chính trị của bản thân lúc tròn 15 tuổi.

Rồi sau đó em tìm hiểu về cánh tả cánh hữu, political compass thì yeah, chân trời mới mở ra và chính nó đã giải đáp được mấy cái thắc mắc tồn đọng trong đầu, em chỉ thấy bất mãn vì giáo dục ở đây quá hạn chế, trong khi kiến thức bên tây phương có khi còn hiểu sâu hơn sớm hơn.

Biết mình ở phía thiên hữu, và cái thể chế mình đang sống trong là tả, trái ngược hoàn toàn. Sự hoài nghi về bộ máy nhà nước bần cố nông, giáo dục hạn chế, đào tạo ra những đứa ra đời với tư duy nhị nguyên, không có khả năng phản biện, giỏi đấu tố lẫn nhau và không hề có khái niệm gì về chính trị.

Thật sự mind-blowing, em sáng dạ ra hẳn và không dám hé môi với ai, cứ ém như vậy mà hình thành tư tưởng chống + và hoài nghi từ hồi nào chả biết.

Và rồi em lên cấp 3, ác mộng thật sự đổ lên đầu. Vô cái trường điểm cũng cao, ôm mộng gặp được nhiều đứa tư tưởng tiến bộ nhưng hoàn toàn không. Một rừng redbull, không thua kém gì lũ bò cấp 2 mà được cái đính kèm một số kĩ năng hơn người là ngôn ngữ và trình độ văn hoá.

Em hoàn toàn tuyệt vọng và chả muốn tâm sự với ai về nỗi thầm kín đó, với cha mẹ lại càng không. Nhưng mà ông trời đúng là có mắt, một ngày em quá chán nản, thử tải Reddit về nghịch và… sub của mình hiện lên feed đầu tiên. Em nhớ rất rõ bài viết đó chửi chế độ miền Bắc (hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa), bấm vô lướt sub một hồi thì hoàn toàn si mê, join ngay lập tức không do dự. Nhờ vậy mà em đã mở mang kiến thức hơn rất rất nhiều so với trước đây và nhận ra sub mình có nhiều người quá giỏi (trừ mấy thằng cực đoan chửi đổng) đây mới đúng là nơi em thuộc về. Mỗi lần quá no hope, chán nản chỉ cần mở lên đọc bài trong sub thôi cũng thấy an ủi, kiểu hoá ra chẳng có mình mình nghĩ thế, kiểu vậy.

Điều làm em chán nhất bây giờ đó là ngày ngày chứng kiến miền Nam mình bị đồng hoá bởi tonkin mà còn bị áp đặt tư tưởng bởi búa liềm phương bắc. Nhìn người nhà em dưới xuôi thờ ma CS mà em đứt hết ruột gan chịu không nổi, chỉ thiết nghĩ sau này ba mẹ còn khoẻ đủ lo cho em đi ra nước ngoài ăn học, tư tưởng tiến bộ hơn để giải thoát mình khỏi cái xứ này.

Btw, em đang rất ráng học IELTS và hiện tại band cũng ổn. Duy chỉ có khả năng rèn tư duy phản biện là em còn hơi mơ hồ, và việc đi du học nước ngoài thì vẫn còn chưa lo xong, chỉ mới trao đổi với ba mẹ là muốn đi Úc, ba mẹ tạm đồng ý và đang ráng cày profile thôi. Mong quý anh chị cho em lời khuyên về những vấn đề đó.

Tiện thể, anh chị nào có kho sách, tài liệu đa nguồn về lịch sử Việt Nam cận đại cho em xin với nhen. Dù đọc cũng nhiều nơi rồi, có khẳng định là CS bịp chó vcl rồi mà vẫn muốn coi thêm cho có cái double check hihi ?

Link nội dung: https://superkids.edu.vn/anh-gai-2k8-che-mat-a7220.html