Nuôi dưỡng tâm hồn một người đàn ông tốn kém hơn nhiều so với nuôi lớn một đứa trẻ, vì chiều rộng tâm hồn anh ấy tỉ lệ thuận với số lượng, kích cỡ, tầm vóc của những món đồ chơi và số tiền bỏ ra để đem đống đồ chơi về nhà.
Người càng có nhiều đam mê càng tiêu tốn vào nhiều “món đồ chơi” khác nhau. Trên ảnh này chỉ là một số ít đồ chơi của anh nhà mình. Ngoài hát và chơi nhạc cụ thì anh ấy còn thích chụp ảnh, quay phim, làm mộc, sửa điện. Cái nào anh cũng tìm hiểu sâu và làm ra trò. Nên thay vì chỉ cần những món đồ cơ bản thì anh luôn cần những món đồ xịn và phải được nâng cấp liên tục - những trò mà một khi đã bắt đầu “chơi” thì sẽ không bao giờ có điểm dừng. Nếu bày “đồ chơi” của anh ra thì căn nhà tụi mình đang ở sẽ bị quá tải mất!
Một người chị hỏi mình “Thế cứ để chồng mua đồ chơi mới suốt à? Tốn kém quá!”, mình cười ngất.
Đàn ông không ưa nhất là sự can thiệp của người phụ nữ vào những thứ anh ấy quan tâm. Mình thấy rất nhiều người vợ ra sức ngăn cản chồng làm cái này cái kia, lâu ngày, người chồng trước đây từng ôm nhiều hoài bão nay lại thu mình quẩn quanh với niềm hạnh phúc của người đàn bà bên cạnh họ, rồi một ngày, chính người vợ đó lại chống nạnh bảo chồng mình sao anh không giống chồng cô A, cô B, cô C? Mình nghĩ, một người đàn ông không có lý tưởng riêng và không được quyền theo đuổi chúng thì thua kém chính bản thân anh ta chứ đừng nói là so sánh với ai. Mình cũng thấy nhiều người đàn ông “giữ vững lập trường”, không vì vợ ngăn cản mà ngừng “mê chơi”. Họ lập “quỹ đen”, hoặc nghĩ ra đủ thứ chiêu để mua đồ chơi mà vợ không biết, làm những điều vợ cấm khi không có mặt vợ, và đến một lúc, nghiêm trọng hơn, họ ra ngoài với một người đàn bà khác không phải vợ, vì sự giấu giếm lâu ngày trở thành một cái thú, và họ lấy sự ngăn cản của người vợ là một lý do: vì ở bên cô tôi không được là chính mình!
Ồ! Lý do hay quá đi chứ! Liệu bạn có muốn trở thành một lý do hay ho như thế? Mình thì không. Nếu lỡ tụi mình chia tay nhau thì lý do hẳn là tụi mình không đủ yêu thương dành cho nhau nữa, chứ không phải vì ở cạnh nhau lâu ngày mà đánh mất chính mình và khiến người bên cạnh mình thay đổi không còn là chính anh.
Thường khi anh muốn mua một món gì đó, anh lên mạng search, đưa ảnh cho mình xem, kể cho mình nghe các tính năng (dù mình ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì nhưng vẫn cố gắng nghe, đó là tôn trọng). Mình sẽ đưa ra ý kiến để anh cân nhắc về việc mua món đồ ấy vào thời điểm nào, nên chi số tiền bao nhiêu. Còn người quyết định cuối cùng vẫn là anh. Mình khích lệ anh lao động nghiêm túc để trang trải cho những thứ anh cần chứ không tìm cách cắt xén những khoản chi tiêu của anh. Với mình, có chân tay và cơ thể lành lặn, có nhiệt huyết và niềm đam mê thì không có gì phải sợ. Tiền của mất có thể có lại, nhưng lý tưởng của mỗi người, nếu không còn nữa, thì thật đáng tiếc!
Giống như lời bài hát “It’s my life” của Jon Bon Jovi.
“It’s my life It’s now or never I ain’t gonna live forever I just want to live while I’m alive It’s my life”
Đổi lại, mình có gì? Sự tôn trọng của anh. Anh luôn hỏi ý kiến của mình trong tất cả mọi việc. Mình cũng có quyền mua bất cứ thứ gì, làm bất cứ điều gì mình thích, đi bất cứ đâu mình muốn đi dù có anh hay không mà không cần phải nghĩ ra những lời nói dối để chồng không biết. Ngoài sự tôn trọng, tụi mình dành cho nhau những chân thành. Tình yêu. Và tự do.